góc nhỏ an nhiên

Chương 4: Cơn Mưa Rào Bất Chợt


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi chiều hôm đó, Hoàng và Mai đã trò chuyện rất lâu. Họ kể cho nhau nghe về những thay đổi trong cuộc sống, những niềm vui, nỗi buồn, những khó khăn đã trải qua trong suốt mười lăm năm xa cách. Dường như giữa họ không hề có một khoảng cách nào, mọi thứ vẫn tự nhiên, gần gũi như ngày nào.

Khi trời nhá nhem tối, Hoàng nhìn đồng hồ, giật mình nhận ra đã muộn. Anh đứng dậy, ngỏ ý muốn đưa Mai về.

"Quán cũng sắp đóng cửa rồi," Mai nói, mỉm cười. "Để tớ khóa cửa rồi mình cùng đi."

Cả hai cùng nhau ra khỏi quán. Cơn mưa chiều đã dứt hẳn, bầu trời trở nên trong xanh hơn sau cơn mưa. Những giọt nước còn đọng lại trên cành lá lấp lánh dưới ánh đèn đường vàng vọt.

Khi Hoàng mở cửa xe, một cơn gió mạnh bất chợt thổi tới, làm chiếc khăn choàng trên vai Mai bay nhẹ. Hoàng nhanh tay giữ lấy chiếc khăn, và trong khoảnh khắc ấy, ánh mắt họ lại chạm nhau. Một tia lửa điện dường như lóe lên giữa không gian tĩnh lặng.

"Cảm ơn cậu," Mai khẽ nói, giọng có chút bối rối.

"Không có gì," Hoàng đáp, tim anh khẽ rung động. Anh mở cửa xe, mời Mai vào trong.

Trên đường về nhà, cả hai im lặng, nhưng không gian trong xe không hề gượng gạo. Dường như có một sợi dây vô hình đang kết nối hai trái tim họ lại với nhau. Những ký ức xưa cũ ùa về, hòa quyện với những cảm xúc mới mẻ của hiện tại, tạo nên một thứ tình cảm vừa quen thuộc, vừa lạ lẫm.

Khi xe dừng trước cửa nhà Mai, cô quay sang nhìn Hoàng, nụ cười dịu dàng: "Cảm ơn cậu đã đưa tớ về. Hôm nay... tớ rất vui."

"Tớ cũng vậy," Hoàng đáp, ánh mắt anh không rời khỏi khuôn mặt xinh đẹp của Mai. "Ngày mai... tớ có thể ghé qua quán được không?". Anh không thể chờ đợi để được gặp lại cô, để được tiếp tục những câu chuyện còn dang dở.

Mai khẽ gật đầu, đôi má ửng hồng. "Dạ được. Quán mở cửa cả ngày."

Hoàng mỉm cười, một nụ cười hạnh phúc. Anh nhìn theo bóng Mai khuất sau cánh cổng rồi mới từ từ lái xe đi. Trong lòng anh tràn ngập một cảm xúc khó tả, vừa vui mừng, vừa xao xuyến. Cuộc gặp gỡ định mệnh ngày hôm nay dường như đã mở ra một trang mới trong cuộc đời anh.

Khi về đến nhà, Hoàng không ngủ được. Anh cứ trằn trọc mãi trên giường, hình ảnh Mai và những kỷ niệm về cô cứ lẩn quất trong tâm trí anh. Anh lấy cánh phượng ép khô ra, nhẹ nhàng vuốt ve. Mười lăm năm... một khoảng thời gian dài đằng đẵng, vậy mà cuối cùng họ cũng đã tìm thấy nhau. Liệu đây có phải là định mệnh? Liệu cánh phượng vĩ năm xưa có phải là sợi dây tơ hồng đã kết nối họ lại với nhau?


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.