góc nhỏ thế giới ảo

Chương 3: Câu chuyện xuyên đêm


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Đêm xuống, thành phố dần chìm vào im lặng. Đèn đường nhấp nháy mờ ảo, những tiếng còi xe, tiếng người qua lại thưa thớt hẳn, nhường chỗ cho không gian tĩnh lặng. Trong căn phòng nhỏ của Trần Minh Kha, ánh sáng từ màn hình laptop vẫn bật, tỏa ra một quầng sáng ấm áp trên khuôn mặt anh.

Kha vừa đóng cuốn truyện tranh trên bàn, vừa nhìn vào điện thoại. Những dòng tin nhắn từ Vy hôm nay vẫn còn vang vọng trong tâm trí. Anh quyết định nhắn thêm một tin, như một thói quen bất thành văn mà cả hai đang dần hình thành.

Kha: “Vy à, tối nay bạn có muốn trò chuyện không? Mình có vài câu hỏi thú vị, chắc bạn sẽ thích.”

Vy lập tức trả lời:

Vy: “Nghe hấp dẫn đấy. Mình vừa xong việc, giờ rảnh. Nói xem thử câu hỏi là gì nào?”

Cuộc trò chuyện bắt đầu. Kha gửi một loạt câu hỏi tưởng như bình thường, nhưng đầy tính thử thách: “Nếu có thể chọn một nơi bất kỳ để sống một ngày, bạn sẽ chọn đâu?”; “Nếu gặp một người hoàn toàn lạ nhưng lại khiến bạn cảm thấy quen, bạn sẽ phản ứng thế nào?”; “Nếu một bí mật về quá khứ được hé lộ, bạn sẽ cảm thấy thế nào?”

Vy trả lời nhanh, dí dỏm, đôi khi tinh nghịch, đôi khi thẳng thắn:

Vy: “Chắc mình sẽ chọn một quán cà phê nhỏ, nơi không ai biết mình, để vừa đọc sách vừa ngắm phố phường. Với người lạ, mình sẽ cười và quan sát, xem sao. Còn bí mật, nếu là quá khứ của mình thì… hơi sợ, nhưng vẫn muốn được hiểu.”

Kha đọc xong, mỉm cười. Cô gái này không chỉ tinh tế mà còn biết cách nói chuyện khiến anh muốn mở lòng. Anh nhắn lại:

Kha: “Nghe có vẻ thú vị đấy. Mình cũng thích những nơi nhỏ, yên tĩnh. Còn về người lạ, mình thường hơi dè chừng, nhưng với bạn… có lẽ mình sẽ thử mở lòng hơn một chút.”

Vy đọc tin nhắn, nụ cười nở trên môi. Cô không ngờ, chỉ qua vài dòng chat mà anh đã khiến cô cảm thấy tin cậy đến vậy. Cô gõ lại:

Vy: “Ha ha, vậy thì có lẽ chúng ta đều đang thử nghiệm bản thân qua trò chuyện này. Một cách an toàn để hiểu nhau, mà không sợ bị tổn thương.”

Cuộc trò chuyện kéo dài, dần dần trở nên thân mật hơn. Kha và Vy bắt đầu chia sẻ những câu chuyện cá nhân – những điều mà họ hiếm khi nói với người khác.

Vy kể về một lần cô bị trượt một cơ hội quan trọng trong công việc, nhưng nhờ sự hỗ trợ của bạn bè, cô đã vượt qua. Kha lắng nghe, đôi lúc nhắn lại vài lời an ủi:

Kha: “Thật may là bạn không bỏ cuộc. Mình cũng từng thất bại, nhưng nghĩ lại thì những thất bại ấy làm mình mạnh mẽ hơn.”

Vy: “Mình thấy vậy. Càng trải qua, càng hiểu giá trị của những điều nhỏ bé.”

Họ cười với nhau qua tin nhắn, chia sẻ cả những niềm vui vụn vặt: ly cà phê ngon, chiếc bánh tự làm, một đoạn phim hài khiến họ bật cười. Mỗi câu chuyện như xóa dần khoảng cách, khiến họ cảm giác như đang ngồi cùng nhau trong một quán cà phê ấm áp, kể cho nhau nghe về những điều thường nhật.

Giữa lúc trò chuyện, Vy nhắn một câu khiến Kha hơi bất ngờ:

Vy: “Bạn có bao giờ cảm thấy cô đơn, dù xung quanh đầy người?”

Kha dừng lại một chút, gõ chậm rãi:

Kha: “Có. Rất nhiều lần. Cô đơn không phải vì không có ai bên cạnh, mà là vì không có ai hiểu mình thực sự. Nhưng giờ… khi nói chuyện với bạn, mình cảm thấy khác. Thật sự.”

Vy đọc xong, lòng cô chộn rộn một cảm giác lạ. Cô chưa từng nghĩ rằng chỉ qua những dòng chat, một người xa lạ lại có thể chạm đến cảm xúc sâu bên trong mình. Cô trả lời:

Vy: “Mình cũng vậy. Có lẽ chúng ta tìm thấy nhau theo một cách bất ngờ.”

Đêm dần về khuya. Cả hai không nhận ra rằng đã nhắn tin liên tục nhiều giờ liền. Ánh sáng từ màn hình chiếu lên khuôn mặt Vy, khiến cô bỗng thấy ấm áp, như thể ai đó đang ngồi bên cạnh, chia sẻ những phút giây yên bình.

Kha đột nhiên gửi một tin nhắn khiến Vy giật mình:

Kha: “Vy, mình muốn hỏi một điều… bạn có từng tổn thương trong tình yêu không?”

Vy im lặng một chút, ngón tay lơ đãng trên bàn phím. Cuối cùng, cô gõ lại:

Vy: “Có. Và mình nghĩ mình vẫn còn một chút sợ hãi… Nhưng mình tin, nếu gặp đúng người, mọi chuyện sẽ khác.”

Kha đọc xong, lòng chùng xuống một chút. Anh hiểu cảm giác ấy – nỗi sợ bị tổn thương, nhưng vẫn khao khát yêu thương. Anh nhắn:

Kha: “Mình cũng vậy. Mỗi lần yêu là một lần dạy mình biết trân trọng. Mình muốn trò chuyện với bạn không chỉ hôm nay mà còn nhiều ngày nữa, nếu bạn cho phép.”

Vy mỉm cười, ánh mắt lấp lánh:

Vy: “Tất nhiên. Mình cũng muốn vậy.”

Những tin nhắn tiếp theo tràn ngập sự thân thiết và đôi lúc pha chút dí dỏm. Kha kể về những thói quen vụng về của mình, như hay làm đổ cà phê hay quên chìa khóa; Vy kể về những lần gặp rắc rối trong công việc, hay những cú trượt hài hước khiến cô bật cười một mình.

Cuộc trò chuyện càng về khuya càng trở nên lắng đọng. Cả hai chia sẻ nhiều hơn về suy nghĩ, cảm xúc, và cả những điều riêng tư mà họ chưa từng kể với ai. Vy bỗng nhắn một câu đầy nghiêm túc:

Vy: “Kha, bạn có nghĩ rằng, đôi khi, một mối quan hệ online cũng có thể chân thật không?”

Kha gõ chậm:

Kha: “Mình nghĩ có. Chỉ cần người ta chân thành, chia sẻ với nhau. Thế giới ảo không phải lúc nào cũng giả tạo. Nó chỉ là nơi bắt đầu, còn tình cảm thật hay không, là ở cách chúng ta đối diện với nhau.”

Vy đọc xong, lòng ấm áp. Cô cảm thấy mình được hiểu, được lắng nghe, và quan trọng hơn, cô thấy một niềm tin nhen nhóm: có lẽ, tình cảm này sẽ vượt ra ngoài màn hình.

Cả hai trò chuyện đến gần sáng. Khi đồng hồ điểm 3 giờ, Kha gõ:

Kha: “Vy, mình nên nghỉ ngơi thôi. Cả hai đều cần ngủ.”

Vy nhắn lại:

Vy: “Đúng rồi. Nhưng mình sẽ nhớ cuộc trò chuyện này. Nó thật đặc biệt.”

Trước khi tắt màn hình, cả hai gửi cho nhau lời chúc ngủ ngon. Nhưng trong lòng, họ đều biết, đây mới chỉ là khởi đầu. Một khởi đầu đầy tò mò, hồi hộp, và cũng đầy hứa hẹn.

Kha nhắm mắt lại, nhưng nụ cười vẫn còn trên môi. Anh mường tượng Vy đang cầm điện thoại, mỉm cười, ánh sáng từ màn hình hắt lên khuôn mặt cô. Anh tự nhủ: “Có lẽ, thế giới ảo cũng có thể mang lại những cảm xúc thật.”

Vy cũng đặt điện thoại xuống, lòng đầy cảm xúc. Cô chưa từng trải qua một đêm trò chuyện nào mà khiến cô vừa vui, vừa xúc động, vừa hồi hộp đến vậy. Cô biết rằng, cuộc trò chuyện này sẽ còn in sâu trong tim mình, và có thể thay đổi cách cô nhìn nhận về tình cảm qua mạng.

Bên ngoài, thành phố vẫn im lìm, nhưng trong hai căn phòng cách xa nhau, hai tâm hồn đang lặng lẽ kết nối, như hai vì sao tìm thấy nhau trong đêm tĩnh lặng. Và trong khoảng không gian ấy, một tình cảm âm thầm nhen nhóm – vừa ấm áp, vừa tò mò, và đầy hứa hẹn cho những chương tiếp theo.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×