góc nhỏ thế giới ảo

Chương 4: Hình ảnh hoàn hảo


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng hôm sau, Trần Minh Kha thức dậy với một tâm trạng lẫn lộn giữa hứng thú và hồi hộp. Họ đã trò chuyện xuyên đêm, và lần đầu tiên anh cảm nhận được sự kết nối đặc biệt với một người chưa từng gặp ngoài đời. Nhưng đồng thời, một nỗi lo nhỏ len lỏi trong lòng anh: liệu Vy ngoài đời có giống với hình ảnh cô thể hiện trên mạng không?

Anh mở laptop, nhấp vào ứng dụng chat, và thấy một tin nhắn từ Vy:

Vy: “Chào buổi sáng! Hôm nay mình nghĩ mình sẽ gửi cho bạn một bức ảnh. Không phải selfie đâu, mà là góc nhỏ mà mình yêu thích.”

Kha mỉm cười. Trước giờ, Vy chỉ gửi những dòng chữ, những emoji dí dỏm và một vài sticker hài hước. Việc cô gửi ảnh khiến anh cảm thấy vừa hồi hộp vừa vui vẻ.

Kha: “Tuyệt quá! Mình chờ xem nhé.”

Vy gửi ảnh. Là một góc nhỏ trong phòng của cô, nơi cô thường ngồi đọc sách bên cửa sổ. Ánh nắng xuyên qua rèm, hắt lên những cuốn sách xếp ngay ngắn. Có một chiếc cốc cà phê còn hơi bốc khói, và một chú mèo nhỏ đang ngủ trên ghế.

Kha đọc kỹ, nhắm mắt lại, tưởng tượng Vy đang ngồi đó, chăm chú đọc sách. Anh mỉm cười, gõ lại:

Kha: “Góc này thật ấm áp. Mình nghĩ nếu ngồi đó, bạn hẳn rất bình yên.”

Vy: “Bạn nói đúng đấy. Nó là nơi mình cảm thấy dễ chịu nhất. Mình gửi bạn xem để chia sẻ một chút thế giới riêng của mình.”

Kha cảm nhận được sự chân thành trong bức ảnh. Anh nhắn lại:

Kha: “Mình rất thích cách bạn chia sẻ. Nó không cần hoành tráng, nhưng vẫn rất đặc biệt.”

Vy gõ lại một dòng:

Vy: “Cảm ơn bạn. Mình cũng muốn thấy góc nhỏ yêu thích của bạn. Mình đoán là bạn cũng có một nơi như vậy.”

Kha hơi chần chừ. Anh chưa từng nghĩ sẽ chia sẻ phòng cá nhân với người khác, vì vốn là người khá kín đáo. Nhưng cảm giác với Vy khiến anh muốn thử. Anh lấy điện thoại, chụp một góc nhỏ trong phòng mình: chiếc bàn gỗ, vài cuốn truyện tranh xếp gọn, một tách cà phê và cây kèm đèn nhỏ trên bàn.

Kha: “Đây là góc nhỏ của mình. Nó có vẻ hơi đơn giản, nhưng mình thấy vui khi ở đó.”

Vy mở ảnh và nhắn ngay:

Vy: “Ồ, thật tuyệt! Nó rất… bạn. Mình thích cách bạn sắp xếp mọi thứ, gọn gàng mà vẫn ấm áp.”

Hai người cùng cười qua tin nhắn. Cảm giác thân quen, ấm áp lan tỏa, khiến họ quên mất thời gian.

Nhưng rồi, Vy nhắn một dòng đầy hài hước:

Vy: “Nhưng mà Kha ơi, mình phải thú nhận một điều… hình ảnh mình trên mạng không hoàn toàn giống ngoài đời đâu.”

Kha dừng lại một giây, cảm giác vừa tò mò vừa hồi hộp.

Kha: “Ồ? Sao vậy? Mình nghĩ bạn rất giống trên mạng.”

Vy: “Mình chỉ muốn nói là… persona trên mạng của mình có chút khác. Mình tự tin hơn, vui vẻ hơn… ngoài đời, mình có phần ngại ngùng và vụng về. Nhỡ bạn thất vọng thì sao?”

Kha mỉm cười, trả lời:

Kha: “Thật ra, mình cũng vậy. Trên mạng mình có vẻ hoạt ngôn, dí dỏm… nhưng ngoài đời mình lại trầm lặng và vụng về. Thế thì chúng ta lại càng giống nhau.”

Vy đọc tin nhắn, nở nụ cười tươi. Cô cảm thấy nhẹ nhõm, và sự chia sẻ này càng khiến họ gần nhau hơn.

Cuộc trò chuyện tiếp tục, nhưng lần này, họ bắt đầu hé lộ thêm những bí mật nhỏ về bản thân. Vy kể về một lần trượt vỡ kế hoạch trong công việc, và cách cô tự cười với chính mình; Kha kể về những lần lỡ hẹn, làm đổ cà phê, hay quên chìa khóa. Mỗi câu chuyện khiến cả hai bật cười, nhưng cũng khiến họ thấy gần gũi, hiểu nhau hơn.

Vy nhắn một câu khiến Kha hơi đỏ mặt:

Vy: “Bạn có biết không, hôm qua mình tưởng tượng bạn đang ngồi đối diện và kể chuyện. Cảm giác như… thật sự được gặp bạn ngoài đời.”

Kha mỉm cười, gõ:

Kha: “Mình cũng vậy. Mỗi lần đọc tin nhắn của bạn, mình như nhìn thấy bạn cười, nghe giọng bạn. Thật sự kỳ lạ nhưng vui.”

Cả hai cùng cười qua tin nhắn, nhưng trong lòng đều có một cảm giác lạ: vừa gần gũi, vừa hồi hộp. Họ biết, một ngày nào đó sẽ phải gặp nhau ngoài đời, và câu hỏi lớn nhất lúc này là: Liệu hình ảnh thực của họ có tương xứng với persona mà họ đã tạo trên mạng?

Vy nhắn tiếp:

Vy: “Nhưng mình vẫn có một chút lo lắng. Nếu gặp nhau, mình sợ bạn sẽ thất vọng về con người thật của mình.”

Kha trả lời, giọng điệu vừa nghiêm túc vừa nhẹ nhàng:

Kha: “Mình không quan tâm việc bạn hoàn hảo hay không. Mình chỉ muốn biết con người thật của bạn. Persona chỉ là lớp vỏ, nhưng con người thật mới quan trọng.”

Vy đọc xong, tim đập nhanh. Lời nói của Kha khiến cô ấm áp và an tâm. Cô nhắn lại:

Vy: “Cảm ơn bạn, Kha. Nghe vậy, mình thấy bớt lo hơn.”

Đêm dần về khuya, cả hai vẫn trò chuyện. Họ kể về những mơ ước nhỏ bé: một ngày có thể đi du lịch xa, một ngày được đọc sách cả ngày trời, một buổi chiều chỉ để thưởng thức cà phê và ngắm phố. Những ước mơ giản dị, nhưng khi chia sẻ với nhau, chúng trở nên đặc biệt.

Kha bất ngờ nhắn:

Kha: “Vy à, nếu được chọn một ngày để dành cho nhau, bạn muốn làm gì?”

Vy nghĩ một chút, rồi nhắn:

Vy: “Mình muốn cùng bạn đi dạo, uống cà phê, nói chuyện về đủ thứ trên đời. Không cần sang trọng, chỉ cần vui vẻ và thoải mái.”

Kha gõ lại:

Kha: “Mình cũng vậy. Chỉ cần ở bên nhau, chia sẻ một ngày bình thường thôi là đủ.”

Khoảng im lặng ngắn xuất hiện, nhưng không hề khó chịu. Họ cảm nhận được sự đồng điệu trong suy nghĩ, sự chân thành trong lời nói, và một cảm giác an toàn kỳ lạ.

Vy nhắn một câu kết:

Vy: “Mình phải đi ngủ đây. Nhưng mình muốn nhớ mãi góc nhỏ này, góc nhỏ mà chúng ta vừa chia sẻ với nhau.”

Kha: “Mình cũng vậy. Ngủ ngon, Vy.”

Họ đặt điện thoại xuống, nhưng trong lòng vẫn còn rộn ràng. Ánh sáng từ màn hình laptop tắt, nhường chỗ cho bóng đêm yên bình. Hai tâm hồn, chưa từng gặp nhau ngoài đời, đã tìm thấy một sự đồng điệu qua những khoảnh khắc tưởng chừng đơn giản: góc nhỏ yêu thích, những câu chuyện hài hước, và sự chân thành trong từng dòng chữ.

Và trong đêm, họ đều biết một điều: persona trên mạng chỉ là bề mặt, nhưng tình cảm chân thật, sự thấu hiểu và kết nối qua những dòng chat sẽ còn kéo dài. Ngày gặp mặt ngoài đời có thể đang gần, và khi đó, những lớp vỏ kia sẽ dần được lột bỏ, để hai người nhìn thấy nhau một cách thực sự – vừa tò mò, vừa hồi hộp, nhưng cũng đầy hy vọng.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×