Sáng sớm, ánh nắng len qua rèm cửa, chiếu lên bàn làm việc của Trần Minh Kha. Anh vừa pha xong tách cà phê, hít một hơi thật sâu, tận hưởng mùi thơm ấm áp. Như một thói quen, anh mở laptop, kiểm tra ứng dụng chat. Không lâu sau, một thông báo nhấp nháy báo Vy vừa nhắn.
Vy: “Chào buổi sáng! Hôm nay trời đẹp quá, bạn có muốn chia sẻ sở thích cuối tuần của mình không?”
Kha mỉm cười. Những cuộc trò chuyện với Vy đã trở thành thói quen, và giờ đây, anh cảm giác mỗi sáng như có một điều gì đó đặc biệt để chờ đợi. Anh gõ trả lời:
Kha: “Chào buổi sáng, Vy! Cuối tuần mình thường đi dạo quanh thành phố, tìm những quán cà phê nhỏ và đọc sách. Bạn thì sao?”
Vy: “Mình cũng vậy! Mình thích lang thang trong các con phố nhỏ, thưởng thức cà phê và tìm những tiệm sách cũ. Như vậy mình vừa vui vừa cảm thấy yên tĩnh.”
Kha bật cười. Họ lại tìm thấy một điểm chung nữa – một sở thích tưởng chừng đơn giản nhưng lại khiến họ cảm thấy gần nhau hơn. Anh nhắn tiếp:
Kha: “Thật tuyệt! Chắc chúng ta sẽ có nhiều điều để chia sẻ hơn rồi.”
Vy nhắn lại một dòng đầy dí dỏm:
Vy: “Nhưng mà Kha à, mình phải cảnh báo trước nhé. Khi lang thang, mình rất hay… lạc đường. Không phải vì mình không biết đường, mà vì mình luôn bị cuốn hút bởi những thứ nhỏ bé trên phố.”
Kha: “Ha ha, vậy thì mình sẽ phải chuẩn bị tinh thần đi cùng bạn. Mình cũng hay bị lạc khi đi theo cảm hứng, nhưng ít ra mình biết cách tìm đường về.”
Cuộc trò chuyện trở nên hài hước hơn khi Vy kể về một lần cô lang thang trên một con phố cũ, tình cờ phát hiện một quán cà phê nhỏ nhưng rất xinh xắn, và quên cả giờ để thưởng thức. Kha đọc xong, không nhịn được cười:
Kha: “Bạn thật là… may mắn. Mình thì luôn sợ bỏ lỡ thứ gì đó, nên ít khi dám đi lạc.”
Vy: “Ha ha, chính nhờ đi lạc mà mình mới thấy những điều thú vị. Còn bạn, có khi nào đi lạc mà gặp may mắn chưa?”
Kha nghĩ một chút rồi nhắn:
Kha: “Có chứ. Một lần mình đi tìm quán cà phê theo lời giới thiệu, nhưng đi nhầm con đường, tình cờ gặp một cửa hàng sách cũ. Mình mua được vài cuốn truyện hiếm mà từ lâu muốn có. Có lẽ đi lạc cũng đáng giá đôi khi.”
Vy đọc xong, mắt sáng lên:
Vy: “Wow, nghe thật thú vị. Mình cũng thích những khoảnh khắc bất ngờ như vậy. Nó khiến cuộc sống không tẻ nhạt.”
Họ bắt đầu chia sẻ nhiều hơn về những sở thích chung: từ sách truyện, phim ảnh, cho đến những món ăn yêu thích. Kha kể về niềm đam mê với các bộ truyện tranh cũ, và cách anh cẩn thận sắp xếp từng cuốn theo thứ tự năm xuất bản. Vy thì tỏ ra thích thú, nhắn:
Vy: “Bạn thật tỉ mỉ! Mình cũng hay sắp xếp sách, nhưng chưa bao giờ để ý đến thứ tự năm xuất bản. Mình toàn xếp theo màu bìa hoặc theo cảm hứng.”
Kha: “Mỗi người có một cách riêng để thưởng thức sách. Điều quan trọng là thấy vui và thoải mái khi đọc.”
Vy gõ lại, giọng điệu pha chút hài hước:
Vy: “Vậy là mình sẽ phải học cách của bạn. Biết đâu sẽ phát hiện ra những điều mới mẻ.”
Họ cùng cười. Khoảng cách giữa hai người như bị xóa nhòa qua từng dòng chữ, từng câu chuyện nhỏ. Không chỉ là sở thích chung, mà còn là cách họ chia sẻ cảm xúc, cách họ hiểu nhau mà không cần gặp mặt trực tiếp.
Đến trưa, Vy nhắn:
Vy: “Kha à, nếu bạn rảnh, cuối tuần này mình có một ý tưởng. Chúng ta cùng lang thang tìm quán cà phê và tiệm sách, giống như trò chơi tìm kho báu. Bạn có muốn thử không?”
Kha gõ trả lời ngay, giọng hứng khởi:
Kha: “Nghe thú vị đấy! Mình đồng ý. Nhưng bạn phải hứa không để mình đi lạc quá lâu nhé.”
Vy: “Ha ha, hứa! Nhưng nếu lạc, cũng là một trải nghiệm vui mà!”
Cả hai cùng cười qua tin nhắn. Ý tưởng lang thang, khám phá những nơi mới, tìm quán cà phê và tiệm sách nhỏ – tưởng chừng bình thường nhưng lại khiến họ cảm thấy hứng khởi. Đây là bước đầu tiên để sở thích chung trở thành những trải nghiệm thực tế, chứ không chỉ dừng lại ở trò chuyện online.
Buổi chiều, Kha nhắn thêm:
Kha: “Vy, mình có một ý tưởng nữa. Khi đi lang thang, chúng ta nên chụp ảnh những góc phố hay quán cà phê đáng nhớ. Như vậy sẽ tạo thành một album riêng, lưu giữ kỷ niệm.”
Vy nhắn lại ngay, giọng vui vẻ:
Vy: “Ý tưởng hay quá! Mình thích lưu giữ khoảnh khắc, dù chỉ là những thứ nhỏ bé. Như vậy sau này nhìn lại sẽ thấy vui.”
Họ cùng nhau thảo luận về cách chụp ảnh, chia sẻ những góc nhỏ yêu thích, và những khoảnh khắc khiến họ mỉm cười. Vy kể về một lần cô chụp hình chú mèo ngủ trong quán cà phê, còn Kha kể về những cuốn sách cũ mà anh tìm thấy trong cửa hàng sách.
Đêm đến, cả hai vẫn nhắn tin. Vy kể một câu chuyện nhỏ, hài hước về việc cô định pha cà phê sáng, nhưng lỡ tay làm đổ hạt cà phê khắp bếp. Kha nhắn lại:
Kha: “Ha ha, nghe vui quá. Mình cũng từng làm đổ cà phê, nhưng may mà không vương lên sách. Còn bạn, có bị sách dính không?”
Vy: “Ha ha, may mà không. Chỉ lộn xộn một chút thôi. Nhưng mình lại thấy vui vì đã học cách bình tĩnh xử lý.”
Những câu chuyện nhỏ bé nhưng đầy sức sống. Kha cảm thấy một niềm vui giản dị nhưng sâu sắc, và Vy cũng vậy. Họ nhận ra, sở thích chung không chỉ là điểm nối, mà còn là cách họ hiểu nhau, chia sẻ niềm vui, và tìm thấy sự đồng điệu trong những chi tiết nhỏ nhặt của cuộc sống.
Trước khi đi ngủ, Vy nhắn:
Vy: “Cảm ơn bạn, Kha. Hôm nay vui quá. Mình thấy thật sự hạnh phúc khi chia sẻ những điều nhỏ bé như vậy.”
Kha trả lời:
Kha: “Mình cũng vậy. Có lẽ, sở thích chung là cách để chúng ta hiểu nhau hơn mà không cần lời nói quá nhiều.”
Cả hai đặt điện thoại xuống, nhưng trong lòng vẫn còn rộn ràng. Họ đã tìm thấy một sự đồng điệu đặc biệt, từ những sở thích tưởng chừng đơn giản nhưng lại đủ để kéo họ gần nhau hơn.
Và trong đêm, họ đều biết: đây mới chỉ là bước đầu. Những sở thích chung sẽ dẫn họ đến những trải nghiệm thực tế, những khoảnh khắc đáng nhớ, và có thể là bước chuẩn bị cho lần gặp mặt ngoài đời – nơi mà persona trên mạng sẽ gặp con người thật, và những hiểu lầm, bất ngờ cũng sẽ bắt đầu xuất hiện.