góc nhỏ thế giới ảo

Chương 6: Ngạc nhiên ngoài đời


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ngày hẹn gặp cuối cùng cũng đến. Trần Minh Kha thức dậy sớm, tim đập nhanh hơn thường lệ. Anh đứng trước gương, chỉnh lại tóc, kiểm tra trang phục và tự nhủ: “Phải tạo ấn tượng tốt, nhưng đừng quá cố. Hãy là chính mình.”

Vy thì cũng không kém phần hồi hộp. Cô mặc chiếc váy nhẹ nhàng, trang điểm tự nhiên, nhưng vẫn cố gắng tạo vẻ năng động, như hình ảnh vui vẻ trên mạng mà Kha quen thuộc. Cô nhìn đồng hồ liên tục, tự hỏi: “Liệu anh ấy ngoài đời có giống như trong tin nhắn không? Hay mình sẽ thất vọng?”

Họ hẹn nhau tại một quán cà phê nhỏ nằm giữa những con phố cổ yên tĩnh. Quán không quá đông, ánh sáng ấm áp chiếu lên những bàn gỗ và kệ sách cũ. Cả hai đều đến sớm, nhưng không ai muốn bước vào trước. Vy đứng ngoài, ngắm nhìn quán qua cửa kính, tim đập nhanh. Kha đứng ở phía cổng, tay cầm ly cà phê, mắt quét khắp phòng.

Khoảnh khắc họ nhìn thấy nhau lần đầu tiên, thời gian như chùng lại. Vy nhận ra Kha khác một chút so với hình dung trên mạng: anh trầm lặng hơn, ánh mắt sâu lắng và có chút dè dặt. Nhưng nụ cười của anh – nụ cười dịu dàng và chân thành – khiến cô bỗng thấy an tâm.

Kha cũng nhận ra Vy khác với hình ảnh cô gửi trên mạng: cô có phần nhút nhát hơn, nhưng đôi mắt sáng và nụ cười rạng rỡ vẫn khiến anh cảm giác quen thuộc, như thể đã quen Vy từ lâu.

Kha: “Vy… chào em. Thật vui khi cuối cùng cũng gặp được em ngoài đời.”

Vy: “Anh… chào anh Kha. Mình cũng rất vui.”

Họ bước vào quán, ngồi đối diện nhau. Khoảng im lặng đầu tiên xuất hiện, vừa hồi hộp vừa ngượng ngùng. Sau vài giây, Vy cười nhẹ:

Vy: “Thật lạ… cảm giác như chúng ta đã quen nhau từ lâu, nhưng cũng như gặp một người hoàn toàn mới.”

Kha: “Mình cũng vậy. Có lẽ, chuyện trò trên mạng khiến chúng ta cảm thấy gần nhau, nhưng gặp mặt trực tiếp… mọi thứ lại khác.”

Họ bắt đầu trò chuyện về những sở thích chung, về quán cà phê, sách truyện, những khoảnh khắc đã kể với nhau trước đây. Nhưng lần này, không còn là những dòng tin nhắn, mà là giọng nói, ánh mắt, cử chỉ. Mỗi câu chuyện trở nên sống động, khiến cả hai cảm giác vừa thân thuộc vừa mới mẻ.

Vy nhắc đến một trải nghiệm hài hước trước đó, khi cô làm đổ cà phê trong bếp. Kha bật cười, nhắc lại những câu chuyện vụng về của anh. Hai người cùng cười vang, khiến không gian xung quanh như cũng ấm áp hơn.

Vy: “Anh Kha, em phải thú nhận một điều… ngoài đời, em có vẻ nhút nhát hơn trên mạng.”

Kha: “Mình biết rồi. Nhưng chính sự nhút nhát đó mới khiến em trở nên đặc biệt. Persona trên mạng chỉ là bề mặt, con người thật mới quan trọng.”

Vy đỏ mặt, cảm giác vừa xấu hổ vừa vui. Cô mỉm cười, im lặng một lúc rồi nói tiếp:

Vy: “Anh Kha cũng khác một chút so với tưởng tượng… trầm lặng hơn, nhưng ánh mắt anh khiến em cảm thấy an tâm.”

Kha: “Cảm ơn em, Vy. Thật sự mình cũng hồi hộp không kém đâu. Gặp em ngoài đời, mình mới thấy… thực sự quan trọng.”

Sau vài phút trò chuyện, Kha đề nghị đi dạo quanh phố cổ gần quán. Họ bước ra ngoài, ánh nắng chiếu lên những con đường lát đá, những cửa hàng nhỏ xinh. Vy cười khi nhìn thấy Kha thử soi bản đồ trên điện thoại, nhưng vẫn bước đi hơi lạc lõng.

Vy: “Anh Kha, anh định đi đâu vậy? Chúng ta đi theo cảm hứng mà!”

Kha: “Ha ha, đúng nhỉ. Thế thì cứ đi theo cảm hứng thôi.”

Hai người cười, tay trong tay bước đi. Họ tìm thấy một quán sách cũ nằm trong con hẻm nhỏ. Vy reo lên:

Vy: “Ôi, đây đúng là nơi mình muốn tìm! Anh Kha, chúng ta cùng khám phá nhé?”

Kha gật đầu, ánh mắt lấp lánh niềm vui. Họ cùng bước vào, lật từng cuốn sách cũ, chia sẻ những cuốn mình yêu thích. Vy bất ngờ phát hiện ra Kha thực sự tinh tế trong việc chọn sách, từng chi tiết nhỏ đều được anh chú ý.

Vy: “Anh Kha, mình thấy anh chọn sách cẩn thận quá. Mỗi cuốn đều có vẻ đặc biệt.”

Kha: “Mình chỉ muốn tìm những điều khiến mình vui. Giống như em, mỗi chi tiết nhỏ đều có giá trị.”

Họ cùng nhau cười, vui vẻ lang thang khắp quán. Những khoảnh khắc nhỏ nhặt – lật sách, mỉm cười, nhặt những món đồ hay – khiến họ cảm thấy như đang tạo ra một thế giới riêng, nơi chỉ có hai người.

Nhưng rồi, một tình huống hài hước xảy ra: Kha không để ý, làm rơi một xấp sách nhỏ. Vy vội giúp anh nhặt, cả hai cùng cười phá lên.

Vy: “Anh Kha, anh vụng về quá!”

Kha: “Ha ha, đúng rồi. Nhưng may mà có em giúp.”

Khoảnh khắc ấy khiến họ cảm giác gần nhau hơn bao giờ hết. Không còn là trò chuyện qua màn hình, không còn là những dòng chữ; mọi cử chỉ, ánh mắt và tiếng cười đều trở nên thật, sống động.

Sau khi rời quán sách, họ tìm một quán cà phê nhỏ ven đường, ngồi thưởng thức đồ uống, trò chuyện về những ước mơ và kế hoạch. Vy kể về dự định thử nấu món mới, Kha kể về mong muốn tìm thêm những bộ truyện quý hiếm. Mỗi câu chuyện đều khiến họ cười, đôi lúc lại trầm ngâm chia sẻ về những nỗi niềm riêng tư.

Vy: “Anh Kha, gặp nhau ngoài đời mới thấy, những câu chuyện online chỉ là khởi đầu thôi. Cảm giác thật sự khi trò chuyện trực tiếp khác hẳn.”

Kha: “Mình cũng vậy. Mỗi cử chỉ, mỗi ánh mắt… đều khiến mình cảm giác quen thuộc mà cũng mới mẻ.”

Thời gian trôi qua nhanh, ánh hoàng hôn bắt đầu nhuộm vàng cả con phố. Vy và Kha đứng ngoài cửa quán, nhìn dòng người qua lại. Một cảm giác vừa bình yên, vừa hồi hộp lan tỏa trong tim. Họ biết, hôm nay là lần gặp mặt đầu tiên, nhưng cũng là bước khởi đầu cho một chuỗi những trải nghiệm thực tế – nơi mà hình ảnh ảo và con người thật sẽ gặp nhau, nơi những bất ngờ, hiểu lầm, và cảm xúc chân thật sẽ xuất hiện.

Vy nhìn Kha, ánh mắt sáng rực:

Vy: “Cảm ơn anh, Kha. Hôm nay thật sự tuyệt vời.”

Kha: “Mình cũng vậy, Vy. Hãy để mọi thứ tự nhiên, để chúng ta cùng khám phá nhau và thế giới xung quanh.”

Họ cùng cười, cảm giác gần nhau nhưng vẫn đầy tò mò. Buổi gặp mặt đầu tiên khép lại, nhưng trong lòng cả hai đều biết: đây mới chỉ là khởi đầu, và những chương tiếp theo sẽ đầy ắp những khoảnh khắc bất ngờ, vui buồn, và những cảm xúc chân thật mà chỉ khi đối diện trực tiếp, họ mới trải nghiệm được.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×