Cuộc trò chuyện ngắn ngủi với Hoàng Sơn ở căng-tin giống như một cơn mưa rào giữa sa mạc đối với Đan Vy. Nụ cười và sự thân thiện của anh đã thắp lên trong cô một tia sáng, giúp cô cảm thấy cuộc sống ở Thiên Thị không hoàn toàn là một màu xám xịt. Cô trở lại văn phòng chủ tịch với một tâm trạng nhẹ nhõm hơn một chút, một nụ cười mờ nhạt vẫn còn vương trên môi.
Cô không hề hay biết, ở một nơi khác, trong phòng điều hành trung tâm, Thiên Vũ đang ngồi trước một màn hình lớn, im lặng quan sát lại đoạn video được camera an ninh ghi lại.
Màn hình chiếu rõ cảnh Đan Vy và Hoàng Sơn ngồi đối diện nhau. Anh ta không nghe được họ nói gì, nhưng anh ta thấy rất rõ nụ cười của cô. Một nụ cười rạng rỡ, tự nhiên, một nụ cười mà anh chưa bao giờ được thấy kể từ khi cô ở bên cạnh anh. Nụ cười đó, không phải dành cho anh. Nó dành cho một gã đàn ông khác.
Bàn tay đang cầm ly cà phê của Thiên Vũ siết chặt lại, những đốt ngón tay trở nên trắng bệch. Một cơn sóng ngầm lạnh lẽo và cuồng nộ bắt đầu dâng lên từ sâu thẳm trong lòng anh.
Ghen tuông.
Anh ghét cái cảm giác này. Nó khiến anh mất kiểm soát, khiến anh cảm thấy thứ thuộc về mình đang bị kẻ khác nhòm ngó. Anh đã điều tra về cô, đã sắp đặt để mang cô về bên mình. Cô là của anh, từng sợi tóc, từng nụ cười, đều phải thuộc về một mình anh. Sao cô dám cười với một kẻ khác?
Anh tắt màn hình đi, cả căn phòng chìm vào bóng tối. Chỉ còn lại đôi mắt của anh, trong bóng tối, lại sáng lên một cách đáng sợ, giống như mắt của một con mãnh thú đã xác định được con mồi của mình. Con quỷ ghen tuông bên trong anh đã hoàn toàn thức tỉnh.
Khi Đan Vy bước vào phòng để báo cáo lịch trình buổi chiều, cô ngay lập tức cảm nhận được sự khác lạ. Không khí trong phòng dường như đã giảm xuống mấy độ. Thiên Vũ đang ngồi trên ghế, quay lưng về phía cô, cả người toát ra một luồng khí lạnh lẽo chết người.
"Tổng giám đốc, đây là tài liệu cho cuộc họp lúc 2 giờ ạ," cô đặt tệp tài liệu lên bàn, giọng nói có chút run rẩy.
Thiên Vũ không quay lại. Anh chỉ buông một câu lạnh lùng. "Bản báo cáo sáng nay cô làm, có rất nhiều lỗi sai. Làm lại."
Đan Vy sững sờ. "Dạ? Nhưng... nhưng sáng nay trợ lý Minh Quân đã xem qua và nói không có vấn đề gì ạ."
"Vậy ý cô là tôi sai, còn trợ lý của tôi đúng?" Thiên Vũ cuối cùng cũng xoay ghế lại. Ánh mắt anh nhìn cô không còn sự chiếm hữu thường ngày, mà là một sự lạnh lùng xa cách, một sự dò xét khiến cô sởn gai ốc. "Hay là vì mải nói chuyện vui vẻ với người khác, nên không còn tâm trí để làm việc?"
Trái tim Đan Vy như bị một bàn tay vô hình bóp nghẹt. Anh ta biết. Anh ta đã thấy cô nói chuyện với Hoàng Sơn. Chỉ là một cuộc trò chuyện xã giao bình thường, tại sao anh ta lại có phản ứng lớn như vậy?
"Cháu... cháu xin lỗi. Cháu sẽ làm lại ngay ạ," cô lí nhí, không dám phản bác.
"Không cần," anh nói. "Gọi trưởng phòng Sơn của bộ phận thiết kế lên đây cho tôi."
Đan Vy sợ hãi. Anh ta định làm gì Hoàng Sơn? Chỉ vì cô nói chuyện với anh ấy vài câu mà thôi. "Tổng giám đốc, chuyện này không liên quan đến anh Sơn. Là lỗi của cháu..."
"TÔI BẢO CÔ GỌI!" Anh bất ngờ gằn lên, giọng nói không lớn nhưng lại đầy uy lực, khiến Đan Vy giật bắn mình.
Cô không dám nói thêm lời nào, vội vàng bấm điện thoại nội bộ. Vài phút sau, Hoàng Sơn bước vào, vẻ mặt vẫn còn tươi cười. "Chủ tịch cho gọi tôi ạ?"
Thiên Vũ không mời anh ta ngồi. Anh chỉ quăng một bản thiết kế lên bàn. "Bản thiết kế này, tôi không hài lòng. Cho cậu một ngày để làm lại. Nếu không xong, tự động viết đơn nghỉ việc."
Hoàng Sơn chết lặng. Đó là bản thiết kế cho một dự án lớn mà cả phòng anh ta đã mất cả tháng để hoàn thành, và chính Thiên Vũ đã duyệt nó vào tuần trước. Rõ ràng là anh ta đang cố tình làm khó.
"Nhưng thưa chủ tịch..."
"Ra ngoài," Thiên Vũ lạnh lùng ngắt lời.
Hoàng Sơn nhìn Thiên Vũ, rồi lại liếc nhìn Đan Vy đang đứng cúi gằm mặt, anh ta dường như đã hiểu ra điều gì đó. Anh ta không nói thêm gì, chỉ lặng lẽ cầm bản thiết kế rồi rời đi.
Sau khi Sơn đi khỏi, trong phòng chỉ còn lại sự im lặng đáng sợ. Thiên Vũ đứng dậy, bước tới trước mặt Đan Vy.
"Em thấy chưa?" anh nói, giọng nói đã trở lại vẻ bình thản nhưng lại khiến người ta thấy ghê rợn hơn. "Chỉ vì một nụ cười của em, mà người khác phải chịu vạ lây. Cho nên, tốt nhất là đừng bao giờ cười với bất kỳ gã đàn ông nào khác. Nụ cười của em, chỉ có thể dành cho một mình tôi thôi."
Anh đưa tay lên, nâng cằm cô lên, ép cô phải nhìn thẳng vào mắt mình. "Nhớ kỹ lời tôi nói. Đây là lần đầu tiên, cũng là lần cuối cùng tôi cảnh cáo. Đừng thử thách sự kiên nhẫn của tôi."
Nói xong, anh bỏ đi, để lại Đan Vy đứng chôn chân tại chỗ, cả người lạnh toát. Cô vừa được chứng kiến tận mắt con quỷ ghen tuông bên trong người đàn ông đó. Nó tàn nhẫn, độc đoán và đầy đáng sợ. Tia ấm áp lẻ loi mà cô vừa tìm thấy, đã bị chính bàn tay anh dập tắt một cách không thương tiếc.