Sau ngày hôm đó, Hoàng Sơn thực sự gặp rắc rối. Anh ta không bị đuổi việc, nhưng lại bị điều chuyển đến phụ trách một dự án tồn kho đã mấy năm không có tiến triển, một công việc mà ai trong công ty cũng biết là một hình thức "đày ải". Mọi người đều hiểu, Trưởng phòng Sơn tài năng hăng hái ngày nào, không biết đã đắc tội gì với Chủ tịch mà tiền đồ bỗng chốc trở nên mờ mịt.
Đan Vy biết tất cả là do mình. Lòng cô trĩu nặng cảm giác tội lỗi. Cô muốn tìm Sơn để nói một lời xin lỗi, nhưng cô không có cách nào. Mọi hành động của cô đều bị giám sát. Cô chỉ có thể im lặng, cúi đầu làm việc, cố gắng không gây thêm bất kỳ sai sót nào.
Thiên Vũ dường như đã trở lại vẻ lạnh lùng thường ngày, nhưng Đan Vy cảm nhận được sự kiểm soát của anh còn trở nên đáng sợ hơn trước. Anh không còn chỉ giám sát, mà bắt đầu can thiệp vào từng chi tiết nhỏ nhất trong cuộc sống của cô.
Thực đơn bữa ăn hàng ngày của cô đều do anh quyết định, với lý do "tốt cho sức khỏe". Tủ quần áo của cô được thay mới hoàn toàn, chỉ còn lại những bộ trang phục công sở kín đáo, thanh lịch với hai gam màu chủ đạo là đen và trắng. Anh nói, "Trợ lý của tôi không cần phải ăn mặc quá nổi bật."
Đan Vy cảm thấy mình như một con búp bê, được anh tùy ý sắp đặt, tô vẽ theo ý muốn của anh. Cô không có quyền từ chối, cũng không có quyền có ý kiến.
Một buổi tối, khi cô đang sắp xếp lại tài liệu trong phòng làm việc của anh, anh đột nhiên lên tiếng từ phía sau.
"Tuần sau, tập đoàn có một bữa tiệc thường niên. Cô chuẩn bị đi cùng tôi."
"Vâng ạ," cô đáp, không dám ngẩng đầu.
"Tôi nghe nói, Hoàng Sơn cũng có trong danh sách khách mời," anh nói một cách bâng quơ, nhưng từng chữ lại như một mũi kim châm vào lòng cô.
Bàn tay đang sắp xếp giấy tờ của Đan Vy khựng lại.
Thiên Vũ bước tới gần, đứng sau lưng cô. "Là trợ lý của tôi, nên biết đâu là giới hạn của mình. Đừng để những mối quan hệ không cần thiết ảnh hưởng đến công việc, và cả tương lai của người khác nữa."
Đó không phải là một câu hỏi, mà là một lời cảnh cáo. Một lời cảnh cáo ngầm, lạnh lẽo và tàn nhẫn. Anh đang nói cho cô biết, số phận của Hoàng Sơn nằm trong tay anh, và nếu cô còn dám tiếp xúc với anh ta, hậu quả sẽ còn tăệ hơn nữa.
"Cháu... cháu hiểu rồi ạ," Đan Vy run rẩy đáp. Cô cảm thấy một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng. Người đàn ông này, anh ta dùng quyền lực của mình để thao túng mọi thứ, để bóp nghẹt cuộc sống của cô, và cả những người vô tội xung quanh cô.
Cô cảm thấy căm hận anh ta, nhưng đồng thời cũng vô cùng sợ hãi. Cô không thể làm gì được. Mọi sự phản kháng của cô lúc này đều chỉ khiến tình hình thêm tồi tệ.
"Tốt," Thiên Vũ dường như rất hài lòng với sự phục tùng của cô. Anh ta cúi xuống, hít một hơi thật sâu mùi hương trên tóc cô. "Hãy luôn ngoan ngoãn như vậy. Chỉ cần em nghe lời, mọi thứ tốt đẹp nhất trên đời này đều sẽ là của em."
Nhưng Đan Vy không cần những thứ tốt đẹp đó. Cô chỉ cần tự do. Một thứ xa xỉ mà cô biết, mình sẽ không bao giờ có được, chừng nào còn ở bên cạnh người đàn ông này. Lời cảnh cáo của anh đã dập tắt hoàn toàn hy vọng mong manh về một chút tình người nơi anh. Trong mắt anh, cô và cả những người khác, đều chỉ là những quân cờ trên bàn cờ của anh mà thôi.