Bữa tiệc thường niên của tập đoàn Thiên Thị diễn ra vô cùng hoành tráng. Đan Vy, trong chiếc váy dạ hội màu đen tuyền do chính Thiên Vũ lựa chọn, sánh bước bên cạnh anh như một cái bóng hoàn hảo. Cô giữ một khoảng cách vừa phải, nụ cười trên môi được lập trình một cách chuẩn xác.
Cô nhìn thấy Hoàng Sơn ở một góc xa của bữa tiệc. Trông anh có vẻ tiều tụy hơn trước, nụ cười cũng không còn tỏa nắng như xưa. Anh cũng nhìn thấy cô, ánh mắt có chút phức tạp. Anh chỉ khẽ gật đầu chào cô từ xa, rồi vội quay đi, như sợ sẽ gây thêm phiền phức cho cô.
Trái tim Đan Vy nhói lên. Cô vội cúi mặt xuống, che giấu cảm xúc của mình.
Thiên Vũ cảm nhận được sự thay đổi của cô. Anh siết nhẹ eo cô, một cái siết đầy chiếm hữu. "Đừng nhìn," anh thì thầm, giọng nói chỉ đủ cho hai người nghe. "Em chỉ được phép nhìn một mình tôi thôi."
Cả buổi tối hôm đó, Đan Vy không dám nhìn về phía Hoàng Sơn lần nào nữa. Cô ngoan ngoãn đóng tròn vai một nữ trợ lý xinh đẹp, lặng lẽ và vô hình.
Tưởng rằng mọi chuyện sẽ kết thúc ở đó. Nhưng Đan Vy đã lầm. Thiên Vũ, sau sự việc đó, dường như cảm thấy căn hộ mà cô đang ở vẫn chưa đủ an toàn. Nó vẫn còn là một không gian riêng, nơi anh không thể hoàn toàn kiểm soát cô mỗi giây mỗi phút.
Vài ngày sau, Minh Quân lại xuất hiện trước cửa nhà cô.
"Thưa cô Đan Vy, Tổng giám đốc có lệnh," anh ta nói một cách máy móc. "Gần đây an ninh ở khu căn hộ này có một vài vấn đề. Để đảm bảo an toàn tuyệt đối cho cô, Tổng giám đốc yêu cầu cô dọn đến ở tại penthouse của ngài ấy, bắt đầu từ hôm nay."
Đan Vy chết lặng. Dọn đến ở cùng anh ta? Điều đó chẳng khác nào chính thức bước vào một nhà tù thực sự.
"Không... tôi thấy ở đây rất an toàn," cô cố gắng từ chối. "Không cần phiền phức đến Tổng giám đốc như vậy."
"Đây là mệnh lệnh, không phải là lời đề nghị," Minh Quân lạnh lùng đáp. "Mọi đồ đạc của cô đã có người thu dọn. Mời cô đi theo tôi."
Cô không còn đường lùi. Cô bị đưa đến penthouse của Thiên Vũ, nơi cô đã từng đến một lần trong đêm định mệnh đó.
Căn penthouse nằm trên tầng cao nhất của tòa nhà Thiên Thị, rộng lớn đến mức choáng ngợp. Nó được thiết kế theo phong cách tối giản, với hai gam màu chủ đạo là đen và xám, nội thất đắt tiền nhưng lại toát lên một vẻ lạnh lẽo, trống rỗng, giống hệt như chủ nhân của nó. Từ đây có thể nhìn bao quát cả thành phố, nhưng cảm giác không phải là tự do, mà là bị tách biệt khỏi thế giới bên dưới.
"Phòng của cô ở cuối hành lang," Minh Quân chỉ. "Mọi quy tắc, Tổng giám đốc sẽ nói chuyện với cô sau. Tôi xin phép."
Đan Vy bước vào căn phòng được chuẩn bị cho mình. Nó còn lớn hơn cả căn hộ cũ của cô, có phòng thay đồ riêng, phòng tắm riêng với bồn sục jacuzzi. Nhưng cô chỉ cảm thấy một sự lạnh lẽo đến rợn người.
Từ nay, cô sẽ sống dưới cùng một mái nhà với con ác quỷ đó. Mọi hơi thở, mọi hành động của cô đều sẽ nằm dưới sự giám sát của anh ta.
Tối hôm đó, Thiên Vũ trở về. Anh bước vào phòng cô mà không hề gõ cửa. Anh nhìn cô đang ngồi trên giường, vẻ mặt vô cùng hài lòng.
"Chào mừng em đến nhà của chúng ta," anh nói, từ "chúng ta" được anh nhấn mạnh một cách đặc biệt.
"Đây là nhà của anh, không phải của tôi," Đan Vy lí nhí.
"Sớm muộn gì cũng vậy thôi," anh cười nhạt. Anh bước tới, ngồi xuống bên cạnh cô. "Từ nay, em sẽ ở đây. Mọi thứ trong nhà này em đều có thể dùng. Nhưng hãy nhớ, đừng bao giờ nghĩ đến việc rời khỏi đây mà không có sự cho phép của tôi."
Anh ta đã chính thức nhốt cô lại. Căn penthouse xa hoa này, chính là chiếc lồng son mà anh đã chuẩn bị sẵn cho cô. Một chiếc lồng vô cùng lộng lẫy, nhưng cũng vô cùng chắc chắn, không có cách nào thoát ra được.