Ngày thứ hai tại công ty mới, Lâm Thiên Hạ dậy sớm hơn thường lệ, chuẩn bị thật kỹ từ trang phục đến tư liệu công việc. Cô tự nhủ: “Hôm nay phải thật cẩn thận… tuyệt đối không để xảy ra sai sót như hôm qua.” Nhưng trong thâm tâm, cô vẫn không thể xóa hình ảnh Quang Hạo – người đàn ông lạnh lùng nhưng đầy cuốn hút – ra khỏi đầu.
Khi bước vào văn phòng, Thiên Hạ nhận ra không khí hôm nay khác hẳn. Các nhân viên đều tươi cười, nhưng ánh mắt cô vô tình chạm phải Quang Hạo đang ngồi làm việc, tay cầm tách cà phê, gương mặt nghiêm nghị nhưng ánh mắt thoáng chút mềm mại.
“Chào buổi sáng…” Thiên Hạ lí nhí, bước qua bàn anh.
“Chào.” Giọng anh trầm, nhưng không còn sắc lạnh như hôm qua. Ánh mắt dõi theo cô một cách lặng lẽ, khiến Thiên Hạ vừa cảm thấy hồi hộp vừa ngượng ngùng.
Cả buổi sáng trôi qua, Thiên Hạ cố gắng tập trung vào công việc. Nhưng mỗi khi gặp phải một chi tiết khó xử lý, ánh mắt cô lại vô tình tìm đến anh, hy vọng nhận được một chút giúp đỡ. Và đúng lúc cô gặp rắc rối với báo cáo, Quang Hạo đã âm thầm đến bên bàn, chỉ vài thao tác nhỏ nhưng giúp cô hoàn thiện báo cáo một cách nhanh chóng.
“Cảm ơn… anh…” Cô lí nhí, lòng bỗng ấm áp.
Anh gật nhẹ, không nói gì, nhưng ánh mắt anh thoáng lên vẻ quan tâm. Thiên Hạ cảm nhận được, tim đập nhanh, nhưng cô nhanh chóng hít sâu, tự nhủ: “Không được… không nên để bản thân nghĩ quá nhiều.”
Buổi trưa, văn phòng trở nên yên tĩnh. Thiên Hạ ngồi ăn trưa một mình, thỉnh thoảng nhìn ra cửa sổ, ánh mắt vô tình lướt qua bàn Quang Hạo. Không hiểu sao, cô luôn cảm thấy ánh mắt anh đang dõi theo mình, nhưng khi quay lại, anh lại chăm chú vào laptop, như không hề quan tâm.
“Anh ấy… thật kỳ lạ…” Thiên Hạ thầm nghĩ, vừa bối rối vừa tò mò.
Chiều hôm đó, bộ phận tổ chức một buổi họp ngắn về dự án mới. Trong lúc họp, Quang Hạo bất ngờ gọi Thiên Hạ trả lời một câu hỏi về số liệu mà cô từng nghiên cứu hôm qua. Cô lắp bắp, tim đập mạnh, nhưng anh chỉ mỉm cười, ánh mắt nhẹ nhàng như muốn trấn an:
“Cô bình tĩnh, từ từ. Không sao cả.”
Thiên Hạ hít sâu, cố gắng trả lời. Khi cô nói xong, Quang Hạo gật đầu, không chỉ hài lòng mà còn nhìn cô với ánh mắt đầy khích lệ. Cô ngỡ ngàng, tim bỗng dưng ấm áp đến lạ.
Sau cuộc họp, Quang Hạo chủ động đến bàn cô, đưa một tách cà phê: “Thôi, uống đi. Làm việc căng thẳng quá mà.”
Thiên Hạ đỏ mặt, ngạc nhiên: “Dạ… cảm ơn anh…”
Anh không nói gì thêm, quay lại bàn làm việc, nhưng hành động nhỏ đó khiến Thiên Hạ cả buổi chiều cứ nghĩ mãi. Một cảm giác vừa ngượng vừa vui len lỏi trong lòng, khiến cô nhận ra rằng, anh không hoàn toàn lạnh lùng như cô từng nghĩ.
Chiều muộn, khi hầu hết nhân viên đã rời đi, Thiên Hạ vẫn đang xử lý một vài tài liệu. Cô bất ngờ nhận ra mình bị kẹt trong một bảng số liệu phức tạp. Cô nhíu mày, không biết nên bắt đầu từ đâu, thì bỗng nghe một giọng trầm vang lên phía sau:
“Cô cần giúp không?”
Thiên Hạ quay lại, thấy Quang Hạo đứng đó, tay cầm một tệp tài liệu khác. Cô đỏ mặt: “Dạ… em… em không sao ạ… chỉ là hơi khó xử lý một chút.”
Anh bước tới, nhẹ nhàng chỉ vào từng số liệu, giải thích cách sắp xếp, phân tích. Ánh mắt anh dịu dàng, giọng nói trầm ấm khiến Thiên Hạ không khỏi rung động. Cô cảm giác trong khoảnh khắc đó, hai người như đứng một thế giới riêng, tách biệt với tất cả xung quanh.
Khi mọi thứ hoàn tất, Quang Hạo nhướng mày: “Cô làm tốt hơn rồi. Nhớ chú ý từng chi tiết nhỏ, nhưng hôm nay, tôi phải công nhận, cô tiến bộ rất nhanh.”
Thiên Hạ đỏ mặt, vừa xấu hổ vừa tự hào: “Dạ… cảm ơn anh đã giúp em.”
Anh gật đầu, đôi môi khẽ nhếch lên, nụ cười hiếm hoi nhưng khiến cô trái tim như loạn nhịp.
Sau giờ làm, Thiên Hạ chuẩn bị về. Quang Hạo đứng lên, đưa cho cô một tập hồ sơ: “Mang về đọc thêm. Không cần gấp, nhưng hãy xem qua để chuẩn bị cho dự án ngày mai.”
“Dạ… em cảm ơn anh…” Cô cầm tập hồ sơ, tim đập thình thịch.
Trên đường về, Thiên Hạ không ngừng nghĩ về những cử chỉ quan tâm, ánh mắt dịu dàng của Quang Hạo. Cô nhận ra, dù mới gặp vài lần, nhưng anh đang dần chiếm lấy một phần trái tim cô.
Còn Quang Hạo, đứng nhìn Thiên Hạ rời đi từ cửa sổ văn phòng, trong lòng cũng dấy lên cảm giác lạ lùng: Cô gái vụng về ấy… khiến tôi muốn bảo vệ, muốn quan tâm…. Anh tự nhủ, mình sẽ âm thầm theo dõi và hỗ trợ cô, dù chưa biết điều gì đang chờ phía trước.
Ngày thứ hai kết thúc, nhưng trong lòng cả hai, những thoáng chút thân thiết, những cử chỉ quan tâm lặng lẽ đã đặt nền móng cho mối quan hệ ngọt ngào, vừa sủng vừa lãng mạn. Từ đây, mỗi ngày đi làm sẽ không còn chỉ là công việc, mà còn là những khoảnh khắc khiến trái tim họ rung động, từng chút một.
Và định mệnh vẫn âm thầm len lỏi, dẫn dắt họ qua từng thử thách, từng niềm vui, để từ những cử chỉ nhỏ nhất, tình cảm giữa Thiên Hạ và Quang Hạo sẽ nảy nở một cách tự nhiên và ngọt ngào, mở ra chương mới cho hành trình tình yêu hiện đại đầy sủng này.