Quán cà phê chiều ấy trở thành điểm bắt đầu cho một chuỗi cảm xúc không tên trong anh. Họ ngồi đối diện nhau, hai ly cà phê nghi ngút khói giữa bàn, nhưng không ai vội uống. Không gian tưởng chừng nhỏ bé, nhưng lại chứa đựng cả một quá khứ dài, từng vết xước tình cảm, và cả những điều chưa kịp nói ra.
“Em vẫn hay đến quán này?” anh lên tiếng, nhẹ nhàng như một lời thăm hỏi vô tình.
Cô gật đầu, đưa tay vén lọn tóc vương trước trán. “Ừ. Từ sau khi rời anh… em cần một nơi yên tĩnh để suy nghĩ.”
Anh mím môi. Câu nói tưởng chừng bình thản ấy lại khiến tim anh khẽ nhói. Trong khoảnh khắc, anh nhìn thấy trong mắt cô là cả một vùng trời cũ – những đêm ngồi cạnh nhau chia sẻ mọi điều trong cuộc sống, những lần cãi nhau chỉ vì những điều vụn vặt… và sau cùng là sự im lặng kéo dài đến vỡ vụn.
“Anh… vẫn luôn nghĩ về em,” anh nói, dứt khoát. “Nhiều lúc anh tưởng như có thể buông bỏ, nhưng rồi… vẫn thấy thiếu gì đó không gọi tên được.”
Cô im lặng một lúc lâu. “Anh có bao giờ tự hỏi, lý do vì sao em rời đi?”
“Anh từng nghĩ do anh ích kỷ… Hoặc do anh quá tập trung cho công việc, quên mất rằng bên cạnh anh còn có một người cần được yêu thương đúng cách.”
Cô bật cười, nhưng nụ cười ấy như một vết xước nhẹ, đau âm ỉ.
“Thật ra… cũng không chỉ vì công việc đâu, anh à,” cô nhìn thẳng vào mắt anh. “Chúng ta… vốn dĩ yêu nhau không đúng thời điểm. Anh muốn xây dựng sự nghiệp. Em thì lại cần một bờ vai an toàn ngay lúc đó. Anh chọn đi xa, em chọn ở lại. Cuối cùng, mình chọn rời xa nhau.”
Anh cúi đầu, không phản bác, bởi anh biết cô nói đúng. Ngày ấy, anh nhận một dự án ở nước ngoài, kéo dài gần một năm. Cô đã níu giữ, đã mong mỏi một câu nói chắc chắn nào đó, nhưng anh im lặng. Anh tin cô sẽ đợi. Nhưng anh quên rằng: “chờ đợi” không bao giờ là vô hạn.
“Lúc em đi, em có khóc không?” – anh hỏi, có lẽ câu hỏi ấy đến quá muộn.
Cô gật đầu, mắt ánh lên sự dịu dàng. “Có. Nhưng chỉ một lần. Sau đó, em không cho phép mình khóc thêm vì anh nữa.”
Anh thấy cổ họng nghẹn lại. Người con gái ngồi trước mặt anh, tưởng như mong manh, yếu đuối, nhưng lại mạnh mẽ biết bao. Cô đã vượt qua tất cả, trong khi anh thì mất phương hướng suốt một thời gian dài.
“Bây giờ em thế nào? Có ai đó… bên cạnh chưa?” – anh hỏi, dù lòng nặng trĩu.
Cô nhìn anh, ánh mắt không né tránh. “Chưa. Em có vài mối quan hệ sau này, nhưng… em không thể bắt đầu nếu không toàn tâm. Và em thì… vẫn chưa sẵn sàng.”
Tim anh khẽ run. Anh không rõ cảm giác đó là vui hay buồn. Chỉ biết, trong anh vẫn còn chỗ trống mang tên cô — và hy vọng mong manh vừa được thắp lại.
“Anh còn một lá thư chưa kịp gửi em,” anh nói, lấy trong túi áo khoác ra một mảnh giấy đã cũ. “Lá thư này… anh viết vào đêm trước khi em rời đi. Nhưng rồi… không dám gửi.”
Cô do dự một giây, rồi nhận lấy. Mảnh giấy nhẹ tênh, nhưng lại nặng trĩu trong tay cô. Cô nhìn anh, rồi chậm rãi mở thư ra.
“Gửi em – người anh từng yêu,
Nếu ngày mai em không còn ở đây, anh muốn em biết rằng: anh chưa từng ngừng yêu em, chỉ là chưa biết cách yêu em đúng cách.
Anh xin lỗi vì những lần lỡ hẹn, vì những cuộc gọi không bắt máy, vì những buổi tối em chờ trong cô đơn. Không phải anh không biết, mà là anh nghĩ em đủ mạnh mẽ để hiểu, trong khi thật ra anh nên ở bên em lúc em yếu lòng nhất.
Nếu có kiếp sau, hoặc một lần khác, nếu em còn đủ bao dung, xin hãy cho anh được yêu em thêm một lần – một lần thôi, trọn vẹn.”
Cô đọc xong, bàn tay siết nhẹ. Môi mím lại như để ngăn dòng cảm xúc đang chực trào. Anh không dám nhìn thẳng vào cô lúc đó. Chỉ sợ ánh mắt mình sẽ phản chiếu tất cả hối tiếc không thể nói thành lời.
“Em không biết… anh từng viết những lời này.” – cô nói, khẽ khàng.
“Anh không đủ can đảm đưa nó cho em. Anh nghĩ em sẽ không đọc, hoặc đã quá muộn.”
“Nhưng hôm nay em đã đọc. Và… có lẽ chưa quá muộn.”
Anh ngẩng lên, ánh mắt mở to. Cô cười, nụ cười ấy nhẹ nhàng, không rõ là buồn hay vui, nhưng đủ khiến anh cảm thấy lòng mình ấm lại.
“Anh có nghĩ… chúng ta nên thử làm bạn lại từ đầu không?” – cô hỏi, như một gợi mở.
Anh gật đầu, không cần suy nghĩ.
“Anh đồng ý. Làm bạn cũng được… miễn là anh còn được ở gần em, nghe em cười, biết em vẫn ổn.”
Một khoảng lặng bao trùm, nhưng không còn nặng nề. Cả hai đều hiểu: thời gian không thể quay lại, nhưng có thể bắt đầu lại — nếu cả hai cùng đủ dũng cảm.
Bên ngoài trời đã tạnh mưa. Ánh nắng cuối ngày len qua khung cửa, nhuộm vàng chiếc bàn gỗ nhỏ nơi hai người ngồi. Quán cà phê như thu mình lại, chỉ để dành một góc riêng cho hai trái tim từng tan vỡ đang chậm rãi hàn gắn.
Họ không hứa hẹn gì, không vội vàng. Chỉ là cùng nhau bước những bước đầu tiên — không phải của một tình yêu vội vã, mà là một hành trình chậm rãi, đủ thấu hiểu, đủ cảm thông, và đủ bao dung cho những tổn thương đã cũ.