gửi em, người từng yêu

Chương 3: Bạn – Hay Là Một Bắt Đầu Khác?


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sau buổi gặp mặt hôm đó, giữa họ như có một sợi dây vô hình kéo lại. Không phải tình yêu cháy bỏng như thuở ban đầu, cũng không phải nỗi đau âm ỉ như ngày chia ly, mà là một cảm giác rất lạ: nhẹ nhàng, dịu dàng, và vừa đủ để không làm tổn thương nhau thêm lần nữa.

Ngày hôm sau, cô gửi cho anh một tin nhắn:

“Hôm nay trời đẹp, nếu anh rảnh… mình đi bộ ở công viên Tao Đàn nhé?”

Anh đọc đi đọc lại vài lần, rồi mới trả lời:

“Anh rảnh. 5 giờ chiều anh đến đón.”

Không quá thân mật, không quá xa cách. Chỉ như hai người bạn cũ, vô tình gặp lại rồi muốn chia sẻ thêm một chút thời gian. Nhưng chỉ riêng việc cô chủ động nhắn tin, với anh đã là một bước tiến dài.


Chiều hôm ấy, anh đến sớm hơn hẹn mười phút. Trên tay cầm một ly trà đào – món yêu thích của cô mà anh vẫn còn nhớ rõ. Khi cô xuất hiện ở cổng công viên, anh lập tức nhận ra – không chỉ vì gương mặt quen thuộc, mà bởi nụ cười dịu dàng không lẫn vào đâu được.

“Anh đến sớm nhỉ?” – cô hỏi, hơi bất ngờ.

“Anh sợ kẹt xe,” – anh cười, chìa ly trà ra. “Anh nhớ em thích món này.”

Cô nhận lấy ly trà, hơi khựng lại, nhưng rồi cũng nở một nụ cười nhỏ. “Ừm, vẫn nhớ đấy chứ.”

Họ bắt đầu đi dạo trong công viên. Lối đi lát gạch, hàng cây cao vút, chim hót líu lo… mọi thứ như thể sắp đặt sẵn để hai người cùng nhau nhớ lại những mảnh ghép cũ.

“Em vẫn đi bộ mỗi chiều?” – anh hỏi.

“Ừ. Lúc không bận, em hay ra đây. Vừa đi vừa suy nghĩ, thấy lòng nhẹ nhàng hơn.”

Anh gật đầu. “Anh thì toàn ở trong văn phòng. Dạo này anh đổi công ty rồi. Giờ làm ít hơn, thời gian rảnh cũng nhiều hơn.”

“Vậy là… cuối cùng anh cũng tìm được thứ anh muốn?”

Anh trầm ngâm. “Không hẳn. Anh từng nghĩ thành công là mọi thứ. Nhưng khi anh đạt được một vài điều, lại thấy trống rỗng. Lúc đó anh mới hiểu, có những thứ đã mất rồi thì không có bao nhiêu tiền, bao nhiêu danh tiếng cũng lấp đầy được.”

Cô không nói gì, chỉ lặng lẽ bước bên anh. Gió nhẹ lướt qua, mang theo mùi hương hoa sữa thoang thoảng trong không khí.

“Em nhớ có lần em từng hỏi anh,” – cô cất tiếng sau một lúc im lặng – “Nếu giữa sự nghiệp và em, anh chọn gì?”

“Ừ… Và anh đã không trả lời.”

“Vì lúc đó em biết… anh sẽ chọn sự nghiệp.”

Anh khựng lại. Cô vẫn nói bằng giọng nhẹ nhàng, không trách móc, không giận hờn. Nhưng chính sự điềm tĩnh đó khiến tim anh đau hơn bất cứ lời nặng nề nào.

“Giờ nếu em hỏi lại… anh sẽ chọn em,” – anh nói, chậm rãi.

Cô dừng bước, quay sang nhìn anh. Ánh mắt ấy, vẫn là ánh mắt từng khiến anh không thể rời đi.

“Nhưng liệu có còn kịp không?” – cô hỏi, rất khẽ.

Anh không trả lời. Bởi chính anh cũng không dám chắc. Họ đã lỡ nhau một lần, liệu có thể tránh khỏi những vết xe cũ?

“Anh không muốn vội vàng,” – anh nói. “Chúng ta có thể bắt đầu lại từ tình bạn. Như hôm nay vậy. Anh chỉ cần… được đi cùng em, nghe em nói, và biết em vẫn cười.”

Cô mỉm cười, dịu dàng như nắng chiều. “Vậy hôm nay… em sẽ làm bạn với anh.”

Cả hai lại tiếp tục bước đi. Không nắm tay, không âu yếm, không lời hứa hẹn. Nhưng khoảng cách giữa họ dường như đã gần hơn một chút. Không còn là những bước đi cô đơn trong hồi ức, mà là những bước chân mới – chậm rãi, vững vàng và đầy hy vọng.


Từ hôm đó, họ thường xuyên gặp nhau hơn. Khi thì đi dạo, lúc thì cùng ăn trưa, hoặc đơn giản chỉ là ngồi ở một quán cà phê nhỏ, trò chuyện về những chuyện không tên.

Có lần, cô kể cho anh nghe về một người từng theo đuổi cô sau khi chia tay. Một người đàn ông trưởng thành, chững chạc, sẵn sàng che chở và yêu thương. Nhưng cô lại không thể rung động.

“Có lẽ vì em vẫn chưa quên được anh,” – cô nói, nhẹ bẫng.

Anh nghe mà lòng rối như tơ vò. Không phải anh vui mừng. Mà là cảm giác day dứt: Anh từng có tất cả, mà lại để tuột mất… Còn người khác, dù sẵn sàng trao đi tất cả, cô lại không thể nhận lấy.

“Em có giận anh không?” – anh hỏi.

“Có chứ,” – cô trả lời, không do dự. “Có những ngày em ghét anh đến mức chỉ muốn xoá sạch mọi ký ức. Nhưng rồi em lại không làm được. Vì nếu không có anh, em đã không trưởng thành như bây giờ.”

Anh quay đi, giấu nỗi xúc động trong ánh nhìn xa xăm. Cô – người con gái anh từng nghĩ là yếu đuối, hoá ra lại mạnh mẽ hơn anh tưởng. Và cũng chính cô đang cho anh cơ hội để chuộc lại những điều đã đánh mất.


Cuối buổi, khi cả hai chuẩn bị chia tay trước cổng khu căn hộ cô ở, anh bỗng gọi khẽ:

“An à…” (Tên cô)

“Gì vậy?” – cô quay lại.

“Cảm ơn em. Vì đã cho anh một cơ hội… dù chỉ là để làm bạn.”

Cô mỉm cười. “Vì anh xứng đáng với điều đó. Chúng ta… đều xứng đáng với một lần bắt đầu lại.”

Cô quay người bước vào, để lại anh đứng lặng dưới ánh đèn đường. Trong lòng anh khi đó không còn là những vết thương cũ, mà là một ngọn lửa âm ỉ — vừa đủ ấm để hy vọng, vừa đủ sáng để dõi theo bước chân cô… lần nữa.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.