Cuộc sống của An dạo gần đây bỗng trở nên khác lạ. Không phải vì có điều gì quá đặc biệt xảy ra, mà vì sự xuất hiện trở lại của một người đã từng là quá khứ, nay lặng lẽ đi bên cạnh cô như một làn gió cũ quay về. Huy – người đàn ông năm ấy cô yêu đến nát lòng, giờ đây lại xuất hiện trong cuộc sống cô, bằng một cách chậm rãi và dịu dàng hơn xưa rất nhiều.
Họ gọi nhau là bạn. Một danh xưng an toàn để cả hai không cần phải định nghĩa lại mối quan hệ vốn đã từng rất sâu sắc. Thế nhưng, đôi khi chính những điều “an toàn” ấy lại là con dao sắc bén nhất, cắt vào tim người đang cố giấu cảm xúc thật.
An biết rõ: Huy vẫn còn tình cảm. Ánh mắt anh mỗi lần nhìn cô, cách anh lặng lẽ đưa cô về nhà mỗi tối, hay sự tinh tế trong từng hành động nhỏ… tất cả đều không giống một người bạn bình thường. Nhưng anh không nói. Cô cũng không hỏi.
Cô sợ. Sợ rằng nếu một lần nữa họ bắt đầu, liệu sẽ lại là một kết thúc dang dở?
Một chiều muộn, khi An vừa kết thúc ca trực tại phòng thiết kế, điện thoại cô rung lên. Là Huy.
“Hôm nay em có muốn đi đâu xả stress không? Anh có biết một nơi yên tĩnh, không đông đúc.”
“Vẫn là cà phê?”
“Không. Lần này là… biển nhân tạo trong khu nghỉ dưỡng.”
“Biển à?”
“Ừ. Anh nhớ em từng nói, em thích nghe tiếng sóng vỗ.”
“…Được, cho em 30 phút.”
Huy đến đón cô bằng chiếc xe quen thuộc. An ngồi ở ghế phụ, nhìn qua cửa sổ, thấy lòng mình bình lặng lạ thường. Có gì đó rất khác trong cách anh đối xử với cô hiện tại – không áp đặt, không gượng gạo, không cố níu kéo… mà là một sự kiên nhẫn đến nhói lòng.
Khu nghỉ dưỡng ở ngoại thành, mất hơn một tiếng lái xe. Khi đến nơi, trời đã bắt đầu chuyển tối. Ánh đèn vàng dịu hắt lên lối đi lát đá, hàng dừa khẽ đung đưa trong gió.
Khu vực biển nhân tạo khá vắng, chỉ có tiếng sóng vỗ nhẹ và một vài chiếc ghế dài bên bờ cát trắng mịn. An tháo giày, để chân trần chạm vào cát, rồi bước ra phía mép nước.
“Sao anh biết em cần một nơi như thế này?” – cô hỏi, giọng không giấu được xúc động.
“Vì… nếu là em của trước kia, chắc chắn sẽ chẳng nói ra đâu. Em luôn giỏi giấu nỗi buồn sau nụ cười,” – Huy đáp, đứng cạnh cô, ánh mắt hướng về những con sóng.
An im lặng. Cô không biết nên cảm thấy thế nào – vui vì có người hiểu mình, hay buồn vì người đó từng khiến mình đau đến thế?
“An,” – Huy cất tiếng sau một hồi im lặng – “Anh không biết nên giữ khoảng cách bao xa để em thấy an toàn. Nhưng thật lòng, anh chỉ muốn ở gần em… dù là với tư cách gì đi nữa.”
“Anh không sợ em lại tổn thương sao?” – cô hỏi, mắt nhìn xuống cát.
“Sợ. Nhưng anh còn sợ hơn nếu không làm gì và lại để mất em thêm một lần nữa.”
Câu nói ấy khiến tim An như nghẹn lại. Cô quay đi, không để anh thấy đôi mắt mình đã bắt đầu đỏ hoe.
“Có những vết thương không thể lành chỉ vì xin lỗi… Anh biết không?” – cô thì thầm.
“Anh biết. Vì chính anh là người gây ra nó.” – Huy nói, không né tránh. “Nhưng anh sẽ không cố xin em tha thứ nữa. Anh chỉ muốn… được bên em, chăm sóc em theo cách mà trước đây anh đã không làm được.”
Cô không đáp. Gió thổi nhẹ, cuốn theo tiếng sóng vỗ vào bờ như vỗ về, như xoa dịu. Huy chậm rãi đưa tay, không nắm lấy tay cô, mà chỉ đặt nhẹ lên vai – một động tác vừa đủ để cô cảm nhận được hơi ấm, nhưng không khiến cô phải lùi lại.
An thở ra một hơi dài. “Em từng nghĩ… nếu một ngày gặp lại anh, em sẽ quay đi, làm như không quen biết. Nhưng hôm đó, em đã không làm được.”
“Vì em vẫn còn tình cảm?” – Huy hỏi, giọng khẽ khàng như sợ gió cuốn mất câu trả lời.
“Vì em muốn biết… liệu anh đã thay đổi chưa.”
“Và giờ em thấy sao?”
Cô quay sang, lần đầu tiên nhìn thẳng vào mắt anh kể từ khi gặp lại.
“Em thấy… anh vẫn là người em từng yêu. Nhưng cũng là người em từng đau lòng đến mức phải tự học cách quên đi.”
Huy không nói gì. Anh hiểu, tình yêu không thể chỉ bằng một lời nói là quay lại như xưa. Cô cần thời gian. Và anh… sẵn sàng đợi.
Trên đường về, cả hai không nói nhiều. An tựa đầu vào cửa kính, mắt lim dim, nghe tiếng nhạc nhẹ nhàng vang lên từ radio. Huy thì tập trung lái xe, thỉnh thoảng liếc nhìn cô bằng ánh mắt lặng thầm.
Khi đến trước cổng nhà, An xuống xe, khẽ xoay người lại.
“Cảm ơn anh vì hôm nay,” – cô nói. “Em đã thấy nhẹ lòng hơn một chút.”
“Anh rất vui khi nghe điều đó,” – Huy cười, nụ cười hiền chưa từng thấy.
“Nhưng đừng mong đợi gì từ em, Huy à. Em vẫn chưa sẵn sàng.”
“Anh không mong đợi. Anh chỉ… vẫn đang chờ.”
An đứng lặng vài giây, rồi khẽ gật đầu, xoay người bước vào. Cánh cửa khép lại sau lưng, nhưng Huy vẫn đứng đó thêm một lúc lâu, mắt dõi theo ánh đèn trong căn hộ nhỏ dần tắt.
Trong lòng anh, dù không có một lời hứa hẹn, vẫn có một niềm tin mơ hồ: rằng cô sẽ lại tin anh, sẽ lại để anh bước vào thế giới ấy một lần nữa. Không phải bằng sự vội vã, mà là bằng trái tim đủ rộng để bao dung – và đủ yêu để bắt đầu lại.