Một tuần sau chuyến đi đến biển nhân tạo, An dần trở lại nhịp sống thường nhật. Sáng đến công ty, chiều ghé qua siêu thị, tối về đọc sách hoặc xem một bộ phim cũ. Cuộc sống không quá sôi nổi, nhưng đủ để khiến cô thấy bình yên.
Cô cứ nghĩ sau ngày hôm đó, Huy sẽ bớt chủ động đi, sẽ cho cô khoảng không gian để suy nghĩ, để sắp xếp lại cảm xúc. Nhưng không – anh vẫn nhắn tin mỗi ngày. Không dồn dập, không làm phiền, chỉ đơn giản là:
“Hôm nay em ăn gì chưa?”
“Trời mưa rồi đấy, nhớ mang theo áo khoác.”
“Anh vừa nghe lại bản nhạc em thích năm xưa. Em còn nhớ không?”
An đọc từng tin nhắn, lúc thì mỉm cười, lúc thì lặng người. Có những lúc tay cô chạm vào nút trả lời, rồi lại thôi. Cô sợ… nếu hồi âm, sẽ khiến bản thân yếu lòng.
Nhưng tối nay, mọi thứ đã khác.
Mưa đổ xuống Sài Gòn như trút. Từng hạt nước nặng nề quất vào cửa kính văn phòng. Đồng hồ đã chỉ hơn 9 giờ, nhưng An vẫn còn ngồi lặng lẽ ở công ty, tay chống cằm nhìn mưa ngoài trời. Đèn hành lang đã tắt bớt. Cả tòa nhà dường như chỉ còn mỗi tầng cô đang làm việc sáng đèn.
Cô không có tâm trạng về nhà. Hôm nay là ngày giỗ của mẹ – người thân duy nhất mà cô từng yêu thương vô điều kiện. Mỗi năm, cô đều làm một mâm cơm nhỏ, đặt tấm ảnh mẹ lên bàn, thắp nén nhang rồi ngồi lặng lẽ rất lâu. Nhưng năm nay, cô không thể… Không đủ can đảm đối diện với khoảng trống trong tim, khi mọi thứ xung quanh đều im lặng quá.
Cô không khóc. Nhưng cũng chẳng mạnh mẽ. Chỉ là một con người đang trôi giữa những ký ức và nỗi đau cũ, cố gắng giữ mình không gục ngã.
Bất chợt, điện thoại đổ chuông. Là Huy.
An nhìn màn hình một lúc lâu. Cô không muốn nghe. Nhưng cuối cùng, vẫn nhấn nút "Trả lời".
“An à, em còn ở công ty đúng không?”
“Ừ. Sao anh biết?”
“Anh đoán. Em vẫn hay ở lại mỗi khi có gì đó trong lòng.”
Cô im lặng. Không phải vì không muốn đáp, mà vì… đúng thật như vậy.
“Anh đang ở dưới lầu. Em có muốn xuống… nói chuyện một chút không?”
An khựng người. Trong thoáng chốc, cô muốn từ chối. Nhưng giọng anh lúc ấy… ấm áp như một nơi chốn để tựa vào.
Dưới tầng trệt, Huy đứng đó, tay cầm một chiếc ô lớn và một hộp cơm nóng hổi được gói cẩn thận.
“Anh… đem đồ ăn đến cho em?” – cô ngạc nhiên.
“Anh biết hôm nay em sẽ không ăn gì. Và anh cũng biết hôm nay là ngày em nhớ mẹ.”
An không nói. Cổ họng như bị thứ gì đó chặn ngang.
“Anh nhớ em từng kể, mẹ em hay nấu món cá kho tiêu mỗi khi trời mưa. Anh không chắc làm đúng vị, nhưng… ít nhất hôm nay, em không phải ăn một mình.”
Cô đưa tay đón lấy hộp cơm. Tay run nhẹ.
“Cảm ơn anh.”
Họ không nói nhiều. Chỉ đơn giản ngồi bên nhau dưới mái hiên của tòa nhà, cùng nghe tiếng mưa rơi và chia nhau từng miếng cơm nóng. Mỗi thìa cơm, mỗi câu chuyện nhỏ dần dần kéo cô ra khỏi cảm giác trống rỗng. Không cần những lời hoa mỹ, không cần hứa hẹn điều gì… chỉ cần một người chịu ngồi cạnh mình những lúc mỏi mệt nhất – như thế đã là quá đủ.
“Anh này,” – cô khẽ nói, sau khi ăn xong.
“Ừ?”
“Nếu lúc trước… anh cũng nhẹ nhàng thế này, có lẽ em đã không ra đi.”
Huy không trả lời. Anh chỉ nhìn cô thật lâu.
“Anh đã đánh mất em một lần rồi. Giờ anh không dám làm gì khiến em phải rời xa lần nữa.”
“Vậy nếu… em vẫn chưa thể mở lòng lại? Anh vẫn chờ?”
“Anh vẫn chờ,” – anh đáp, không ngập ngừng.
An bật cười, nụ cười nửa vui nửa buồn. “Anh điên thật.”
“Anh điên vì em từ lâu rồi.”
Lần đầu tiên sau rất lâu, cô ngước nhìn anh bằng ánh mắt không còn phòng bị. Không còn là cô gái từng tổn thương, cũng không còn là người phụ nữ chỉ biết lùi bước… mà là một trái tim bắt đầu rung lên lần nữa – vì người từng làm nó đau nhất.
Khi trời ngớt mưa, anh đưa cô về. Trước cổng, thay vì tạm biệt như mọi khi, cô gọi khẽ:
“Huy?”
“Sao em?”
“Nếu một ngày… em lại muốn bắt đầu từ đầu, với anh. Anh có dám không?”
Anh không trả lời ngay. Nhưng ánh mắt anh – kiên định, chân thành – như một lời hứa.
“Anh không dám chắc mọi thứ sẽ hoàn hảo, nhưng nếu em còn một phần cảm xúc, anh sẽ dốc hết 100 phần để gìn giữ nó.”
An gật nhẹ, rồi quay đi vào nhà. Lần đầu tiên, cô không khóa cửa ngay. Cô đứng sau lớp kính mờ, nhìn anh quay xe, rời đi, để lại sau lưng một vệt sáng đèn xe nhòa dần trong đêm.
Trong lòng cô, một điều gì đó đang nhen nhóm. Không phải là sự yếu lòng. Mà là… niềm tin. Một niềm tin từng vỡ vụn, giờ đang được vá lại, chậm rãi… nhưng chân thật.