gửi em, người từng yêu

Chương 6: Đôi Mắt Người Thương


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sau buổi tối mưa hôm ấy, An bắt đầu thay đổi. Không quá rõ ràng, không vội vàng hay bất chợt, nhưng có gì đó trong ánh mắt cô dịu lại, trong nụ cười có thêm sự ấm áp. Cô không né tránh tin nhắn của Huy nữa. Không trả lời liền, nhưng cũng không im lặng quá lâu như trước.

Huy không hỏi, không ép. Anh cứ lặng lẽ hiện diện như một phần quen thuộc của cuộc sống cô. Một thói quen mà An dần chấp nhận – rồi bất giác… cần đến.


Hôm nay là chủ nhật. Cô không đi làm. Dọn dẹp nhà cửa xong, cô ngồi lặng trên sofa, nhìn ra ban công ngập nắng. Trên bàn là ly trà ấm, bên cạnh là một cuốn sách mà cô chưa từng đọc đến trang cuối. Cuộc sống an nhiên, giản dị, nhưng đôi lúc khiến người ta thấy trống vắng đến lạ.

Tin nhắn đến. Là từ Huy:

“Chiều nay em rảnh không? Có một buổi triển lãm ảnh, anh nghĩ em sẽ thích.”

“Ở đâu?”

“Bảo tàng mỹ thuật. 2 giờ. Anh chờ em ở cổng.”

Cô định từ chối. Nhưng rồi lại thấy tim mình chùng xuống. Đã lâu lắm rồi cô chưa đi đâu đó vì bản thân, chưa để cảm xúc được tự do theo nhịp sống bên ngoài. Cô nhắn lại:

“Được.”


Đúng 2 giờ chiều, Huy đã đứng chờ trước cổng bảo tàng. Anh mặc áo sơ mi trắng, quần jeans đơn giản, tay cầm hai vé vào cửa. Nhìn thấy An từ xa, anh mỉm cười – nụ cười thuần khiết, không gượng ép, không kỳ vọng.

“Em đến rồi,” – An lên tiếng, vừa bước tới vừa lấy khẩu trang ra.

“Anh cứ nghĩ em sẽ từ chối,” – anh đùa nhẹ.

“Em cũng nghĩ thế. Nhưng rồi lại thấy… mình chẳng có lý do gì để không đi.”

Cả hai cùng cười, bước vào trong.


Triển lãm ảnh hôm nay mang tên "Những Khoảnh Khắc Đã Mất" – một chủ đề đầy hoài niệm. Những khung ảnh được sắp đặt đơn giản, ánh sáng vàng dịu khiến từng tấm hình như sống lại. Là một đứa trẻ đứng dưới mưa với nụ cười toe toét. Là một cụ già ngồi bên hiên nhà nhìn nắng cuối chiều. Là đôi tay chạm vào nhau lúc hoàng hôn. Là ánh mắt của người vừa xa một tình yêu cũ.

An bước chậm rãi qua từng bức ảnh, mắt dừng lại ở một tấm hình đen trắng: Một đôi tình nhân đứng giữa sân ga, người con gái quay mặt đi, người con trai nhìn theo, mắt không giấu nổi niềm tiếc nuối.

“Em nghĩ gì khi nhìn tấm ảnh đó?” – Huy hỏi.

An khẽ nghiêng đầu. “Em nghĩ… không phải ai quay đi cũng muốn rời xa. Có khi chỉ là không dám đối diện.”

“Còn người ở lại, đôi khi cũng không dám chạy theo,” – Huy nói, ánh mắt đượm buồn.

An quay sang, bắt gặp ánh mắt ấy. Đó không còn là ánh mắt của chàng trai năm xưa – ngạo nghễ, tự tin, bướng bỉnh. Mà là đôi mắt của người đàn ông từng đánh mất, từng đau đớn, từng biết sai và muốn sửa sai bằng tất cả sự chân thành.

“An này,” – anh cất tiếng, nhẹ nhàng – “Anh muốn đưa em đến một nơi nữa. Không xa đâu.”

Cô nhìn anh, ngần ngại vài giây, rồi gật đầu.


Chiếc xe dừng lại trước một cửa tiệm nhỏ nằm khuất trong con hẻm đường Lê Văn Sỹ. Bên ngoài là bảng hiệu bằng gỗ ghi: “Tiệm ký ức – nơi giữ lại những điều đã từng.”

“Chỗ này là gì vậy?” – cô hỏi.

“Tiệm chuyên bán những vật dụng cũ, người ta mang đến gửi lại. Mỗi món đồ là một câu chuyện.”

An bước vào, ngạc nhiên nhìn không gian tràn ngập sách cũ, máy ảnh film, bức thư tay, chiếc hộp nhạc gỉ sét, những chiếc vòng tay len đan bằng tay… Mỗi món đồ đều có một tờ giấy ghi chú nhỏ kể về nguồn gốc.

“Chiếc khăn này là món quà tôi đan cho anh ấy mùa đông năm đó. Nhưng anh đi du học, và tôi… không đủ can đảm giữ nó nữa.”

“Máy ảnh của ba tôi – người đàn ông luôn tin rằng mọi khoảnh khắc đều xứng đáng được lưu giữ.”

“Lọ nước hoa còn dang dở từ mối tình đầu.”

An cầm lên một chiếc vé xem phim cũ, nét chữ nghiêng nghiêng:

“Bộ phim anh ấy hứa sẽ đi xem cùng tôi, nhưng đến giờ tôi vẫn ngồi một mình.”

Tim cô thắt lại. Không hiểu sao, từng câu chuyện của người lạ lại khiến cô như nhìn thấy chính mình – những mất mát, những lần chờ đợi, những hứa hẹn dở dang.

“Anh nghĩ, nếu ngày trước em và anh mang ký ức của mình đến đây, liệu sẽ gửi lại món gì?” – Huy hỏi.

“Có lẽ là… lá thư hôm em không đọc,” – cô nói, nhớ lại lá thư anh đưa hôm gặp lại.

“Còn anh?”

“Anh sẽ mang chiếc nhẫn cũ em từng trả lại. Nhưng không để bán – mà để giữ lại. Như một lời nhắc rằng anh đã từng có em… và đã từng đánh mất.”

An nhìn anh thật lâu. Cô cảm nhận được sự chân thật trong từng lời anh nói, từng ánh mắt anh trao, từng hành động anh làm suốt thời gian qua.


Trời về chiều. Trên đường đưa cô về, họ không nói nhiều. Nhưng không gian không còn gượng gạo. Là sự im lặng thoải mái của hai người đã quen với việc tồn tại trong thế giới của nhau.

Trước khi xuống xe, cô bỗng quay sang hỏi:

“Nếu bây giờ em nói… em vẫn chưa chắc mình có thể yêu lại. Anh có buồn không?”

Huy nhìn cô, ánh mắt lặng như nước.

“Anh không buồn. Vì ít ra… em không còn từ chối sự hiện diện của anh.”

Cô mỉm cười. “Còn nếu em muốn… thử mở lòng một lần nữa, dù rất chậm, thì sao?”

Anh không đáp. Chỉ lặng lẽ đưa tay ra – lòng bàn tay ngửa ra, chờ đợi.

An nhìn bàn tay ấy. Không quá vội, không ép buộc. Cô do dự vài giây, rồi đặt nhẹ tay mình vào. Lòng bàn tay anh ấm, siết lấy tay cô rất vừa vặn.

Một cái nắm tay không hứa hẹn, không ràng buộc. Nhưng đủ để cô tin rằng: đôi mắt người thương, dù không còn rực rỡ như thuở ban đầu… vẫn là nơi an toàn nhất để dừng lại.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.