Tuần mới bắt đầu bằng một buổi sáng Hà Nội lặng gió. Trên con đường quen thuộc dẫn đến tòa soạn, An cảm thấy lòng mình nhẹ hơn một chút – không còn chông chênh như những ngày đầu Huy trở lại.
Sau buổi triển lãm hôm ấy, An không nói gì thêm, nhưng cũng không rút tay ra khỏi tay anh. Cô để anh ở lại trong cuộc sống của mình – như một người bạn, hoặc một điều gì đó chưa thể gọi tên. An vẫn còn sợ, nhưng cô không còn chạy trốn.
Sáng nay, phòng biên tập đông hơn thường lệ. Huy đứng trước bảng phân công, ánh mắt chăm chú. Anh dạo này thường ghé qua tòa soạn nhiều hơn, nhưng chẳng ai thấy phiền – bởi sự tử tế và lối nói chuyện nhẹ nhàng của anh khiến mọi người dễ mến.
An bước vào, đặt cốc cà phê xuống bàn, liếc nhìn anh từ xa. Vẫn là ánh mắt ấy – không vồn vã, không vội vàng, chỉ đơn thuần là… luôn hiện diện.
“Chào buổi sáng,” – Huy khẽ nói, khi cô đi ngang.
“Ừm, sáng nay anh đến sớm nhỉ?”
“Có cuộc họp nội dung. Anh nghĩ nếu đến trễ, người ta sẽ lại nói nhà văn chỉ biết mộng mơ mà quên mất kỷ luật.”
An bật cười. “Ai nói thế?”
“Anh nghe loáng thoáng từ… một cô gái nào đó hay phê bình anh thẳng mặt.”
Cả hai cùng cười. Khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, những vết thương cũ như mờ dần.
Buổi trưa, họ cùng xuống căn tin. Huy mua cho An một phần cơm gà như cô thích, còn mình gọi món quen thuộc: bún bò Huế không hành.
“Em nhớ rõ nhỉ?” – Huy nhướng mày khi thấy cô đẩy hộp hành sang bên cho anh.
“Có những chuyện... bộ não không muốn nhớ nhưng tim vẫn cứ lưu giữ.”
Huy nhìn cô, ánh mắt trầm xuống.
“An này, anh không có ý ép em phải tha thứ hay bắt đầu lại điều gì cả. Chỉ là... nếu có thể, anh muốn được ở gần em. Dù là bạn, là đồng nghiệp, hay chỉ đơn giản là một người lắng nghe.”
“Em biết,” – cô nói khẽ – “và em cũng không còn muốn né tránh nữa. Nhưng Huy này, tha thứ không phải điều khó. Điều khó là học cách tin lại một người đã từng làm mình tổn thương.”
Huy gật đầu. “Anh hiểu. Và anh sẽ chờ.”
Buổi chiều, trời bất ngờ đổ mưa. Cơn mưa rào ập đến khiến khung cửa kính của tòa soạn loang loáng những giọt nước. Mọi người vội vàng thu xếp đồ đạc, chuẩn bị về sớm hơn thường lệ.
An quấn khăn, ôm cặp bước ra sảnh thì thấy Huy đã đứng đó với một cây dù trong tay.
“Về cùng không?”
Cô do dự vài giây, rồi gật đầu.
Cả hai bước dưới cơn mưa mù mịt, đi qua những con phố cũ. Huy không nói gì. Dù là anh cầm dù, nhưng phần vai áo anh đã ướt nhẹp, chỉ để che hết phần cho cô.
“Anh có thể che cho mình nhiều hơn một chút mà,” – cô khẽ nói.
“Anh quen rồi. Hồi đó đi học, em luôn quên mang áo mưa. Lúc nào cũng là anh cởi áo khoác che đầu em, rồi về nhà sốt cả tuần.”
An ngẩn người. Hình ảnh đó... đúng là từng xảy ra, nhưng cô đã quên mất. Huy thì không.
“Anh nhớ nhiều thứ thật,” – cô nói nhỏ.
“Anh từng nghĩ sẽ cố quên. Nhưng rồi nhận ra, những ký ức về em – dù vui hay buồn – đều là thứ anh muốn giữ lại.”
Tối hôm ấy, An về đến nhà thì nhận được một bưu phẩm. Không có tên người gửi, chỉ ghi mấy dòng nắn nót: “Chút hoài niệm gửi em – từ người từng đứng bên em giữa cơn mưa tháng tư.”
Cô mở ra. Là một chiếc hộp gỗ nhỏ. Bên trong là những món đồ vụn vặt mà cô từng nghĩ đã biến mất: một tấm vé xem phim cũ, mảnh khăn tay cô từng thêu dang dở, và một chiếc chìa khóa cũ – chìa khóa của chiếc ngăn kéo nơi Huy từng giữ thư tay của cô.
An ngồi xuống, lòng dâng lên một cảm xúc kỳ lạ. Không hẳn là đau. Cũng chẳng thể gọi là vui. Mà là cảm giác chạm vào một vùng ký ức đã ngủ quên, nay bỗng sống lại – dịu dàng, nhưng cũng đầy sóng sánh.
Cô rút ra một mảnh giấy nhỏ trong hộp:
“Nếu một ngày em muốn quay lại chỗ cũ – căn phòng nhỏ có cửa sổ hướng ra ban công đầy nắng – anh vẫn giữ chìa khóa đó. Không để ép em mở cửa, chỉ để em biết rằng: nơi đó chưa từng đóng lại.”
Hôm sau, An đến tòa soạn từ rất sớm. Trời vẫn âm u, mưa đêm chưa dứt hẳn.
Cô thấy Huy đang viết gì đó, ánh mắt chăm chú.
“Anh đến sớm thế?”
Huy ngước lên, ngạc nhiên. “Anh còn tưởng mình là người đầu tiên.”
“Không. Em đến để trả lại cái này,” – cô nói, đặt chiếc chìa khóa lên bàn anh.
Anh nhìn chiếc chìa khóa, khựng lại.
“Và cũng để nói rằng…” – cô hít sâu – “em sẽ thử. Không phải quay về, mà là bắt đầu lại – từ một nơi khác, nhưng với người cũ.”
Huy không nói gì. Nhưng ánh mắt anh rực sáng – như thể mùa xuân vừa đến trong lòng giữa những ngày đông mưa mù mịt.
An quay đi, nhưng miệng khẽ mỉm cười. Cô không biết tương lai ra sao, không biết liệu lần thử lại này có kết quả gì. Nhưng ít nhất, cô đã chọn đối mặt. Không còn trốn tránh, không còn lặng yên sau những lựa chọn.
Và đôi khi… chỉ cần thế là đủ.