gửi em, người từng yêu

Chương 8: Những Vết Sẹo Cũ Không Còn Đau


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Cuối tuần. An ngồi bên khung cửa sổ quán cà phê nhỏ nằm khuất trong con hẻm cũ ở quận Ba Đình. Mùi cà phê rang thoảng qua trong không khí, tiếng nhạc jazz nhẹ nhàng như làm lòng người dịu lại.

Hôm nay cô không mang theo laptop, không vội vã viết bài hay chỉnh sửa nội dung. Chỉ ngồi đó, tay cầm quyển sách cũ, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa kính – nơi những giọt nắng đầu thu chạm vào tán cây lá vàng đang rụng rơi lác đác.

Điện thoại rung lên. Là tin nhắn từ Huy.

“Anh đang ở gần đây. Em muốn đi dạo một chút không?”

An nhìn dòng tin, im lặng vài giây, rồi nhắn lại:

“Ừ. Em ngồi quán Nhã – cuối hẻm Lê Trực.”

Mười phút sau, anh đã có mặt. Vẫn chiếc áo sơ mi xắn tay đơn giản, vẫn ánh mắt ấm áp chẳng cần cố gắng. Anh không ngồi xuống ngay mà chỉ nghiêng người hỏi:

“Em muốn đi đâu?”

“Chỗ nào yên tĩnh. Nhưng không buồn.”

“Anh biết một nơi,” – anh cười nhẹ.


Họ đi bộ dọc theo đường ven hồ Tây. Chiều thu se lạnh, gió lùa qua kẽ áo nhưng không buốt. Đôi lúc, những cặp đôi đi ngang họ – tay trong tay, vai kề vai. An không né tránh như trước, cũng không cố giữ khoảng cách. Chỉ là lặng lẽ đi bên anh, để sự im lặng giữa hai người trở nên dễ chịu thay vì ngột ngạt.

“Em có nhớ lần đầu mình đi hồ Tây không?” – Huy hỏi.

“Nhớ chứ. Lúc đó em mới vào đại học, còn anh vừa đi làm thêm ở nhà sách.”

“Ừ. Em mặc áo khoác cam cháy, đội mũ len xám. Trời rét mà vẫn cứ đòi ăn kem dừa.”

An bật cười.

“Và anh thì đứng run lập cập, nhưng vẫn mua cho em hai cây. Một cây em ăn, một cây rớt xuống đất vì cười quá nhiều.”

“Anh giận suốt một tuần.”

“Anh đâu có giận. Chỉ giả vờ để được em làm hòa.”

An nhìn sang anh, lần đầu tiên trong suốt những ngày qua – ánh mắt cô nhẹ tênh.

“Anh này,” – cô lên tiếng sau một lúc dài – “em đã từng nghĩ nếu như ngày xưa em không yêu anh nhiều như vậy, chắc em sẽ không đau đến mức ấy.”

Huy nhìn thẳng vào cô. “Và nếu như anh không ngu ngốc đến mức để mất em, thì có lẽ chúng ta đã không phải đi một vòng lớn thế này.”

“Có lẽ,” – cô gật đầu – “nhưng cũng có thể nếu không có những ngày tháng đó, chúng ta mãi mãi chẳng bao giờ hiểu được mình đã yêu nhau đến mức nào.”


Cả hai ngồi xuống một chiếc ghế đá ven hồ. Mặt nước lấp loáng ánh hoàng hôn. Xa xa, những chiếc thuyền thiên nga trắng chậm rãi lướt trên mặt nước, như một cảnh trong giấc mơ cũ.

“Em có từng trách anh không?” – Huy hỏi, giọng nhỏ đi.

An không trả lời ngay. Cô nhìn hồ, rồi khẽ nói:

“Có. Rất nhiều. Có những đêm em chỉ ước anh biết được em đã đau thế nào khi thấy bức thư chia tay ngắn ngủn anh để lại. Không lời giải thích, không một cái nhìn sau cuối.”

Huy gục đầu xuống, vai khẽ run.

“Lúc đó... anh đã chọn cách rời đi thay vì giải thích, vì nghĩ rằng em sẽ ổn hơn nếu không gắn bó với người không có tương lai gì. Anh chỉ có một công việc thời vụ, không bằng cấp, không định hướng rõ ràng. Em thì giỏi giang, có ước mơ, có tương lai sáng lạn. Anh không muốn kéo em xuống.”

An quay sang anh, giọng run run: “Và anh nghĩ em cần một người hoàn hảo thay vì người em yêu sao?”

“Anh đã sai. Rất sai.”

Gió thổi qua, lay nhẹ tán cây sau lưng họ. Lặng lẽ. Đủ để quá khứ chảy qua, nhưng không còn đau như trước.


Lúc chia tay buổi chiều, Huy dừng lại trước cửa quán sách nơi hai người từng hay ghé thời sinh viên.

“Anh đã đặt một điều ở đây,” – anh nói.

An bước theo anh vào trong. Người quản lý – là một người quen cũ – mỉm cười chào, rồi đưa cô một quyển sổ tay bọc vải. Mở ra, trang đầu tiên là dòng chữ: “Dành cho An – người luôn viết tiếp những giấc mơ dang dở.”

Từng trang bên trong là những bài thơ vụn vặt, những đoạn nhật ký không tên, những dòng suy nghĩ anh từng viết trong suốt ba năm xa cô. Không gửi đi, không xé bỏ – chỉ để đó như một chứng tích cho tình yêu vẫn còn tồn tại dù không ai hay.

An lật đến trang cuối cùng, nơi có dòng chữ được in đậm bằng bút mực xanh:

“Nếu thời gian có thể quay lại, anh sẽ không chọn ra đi. Nhưng vì nó không thể, nên anh chọn một điều khác – là ở lại bên em nếu em cho phép.”

Cô khép sổ lại, ngước lên. Không khóc. Không nói gì. Chỉ đơn giản là mỉm cười – như một lời chấp nhận dịu dàng.


Đêm về. An nằm trên giường, tay đặt lên cuốn sổ anh tặng. Trong lòng không còn oán trách, không còn tiếc nuối. Chỉ có một cảm giác rất lạ: bình yên.

Cô hiểu rằng quá khứ không thể xóa, nhưng cũng không cần giữ mãi những vết sẹo để gặm nhấm mình. Đôi khi, tha thứ không phải là vì người kia xứng đáng. Mà vì bản thân ta xứng đáng được nhẹ lòng.

Ngày mai sẽ ra sao, An không biết.

Nhưng tối nay, cô nhắn cho anh một dòng:

“Em vẫn còn sợ. Nhưng em sẽ học cách tin lại – bắt đầu từ anh.”

Huy không trả lời ngay.

Chỉ vài phút sau, chuông cửa vang lên.

An mở cửa.

Anh đứng đó, không mang theo hoa hay quà – chỉ một cái ô giữa trời lất phất mưa phùn và một ánh mắt không đổi sau bao năm:

“Anh về rồi đây.”


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.