gửi em, người từng yêu

Chương 9: Một Bắt Đầu Không Gọi Tên


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi sáng chủ nhật. Bầu trời Hà Nội xám nhẹ, không nắng nhưng cũng chẳng mưa. Thời tiết ấy, thật giống với cảm xúc trong lòng An – mơ hồ, không buồn nhưng cũng chưa hẳn là vui.

Cô đứng trong bếp, tay cầm ly cà phê nóng, ánh mắt vô thức nhìn ra ngoài ban công nơi vài chậu hoa nhỏ đang lay lay trước gió.

Điện thoại reo. Là Huy.

– “Anh qua đón em đi ăn sáng nhé?”
– “Ăn sáng? Giờ là 10 giờ rồi đó.”
– “Thì... ăn sáng muộn. Gọi là brunch cũng được.”
– “Tùy anh.” – Cô cười khẽ.

Chỉ mười lăm phút sau, tiếng xe máy quen thuộc vang lên dưới sân. An chỉnh lại chiếc khăn quàng cổ mỏng, khóa cửa, bước xuống.

Huy đứng đó, tay cầm nón bảo hiểm, nụ cười rạng rỡ như thể buổi sáng nào cũng được bắt đầu thế này.

– “Chỗ hôm nay là bất ngờ nha.” – Anh nói.

– “Anh mà cũng biết tạo bất ngờ sao?”

– “Lúc trước thì không. Giờ học rồi.” – Huy đáp, rồi nghiêng đầu như chờ một lời khen.

An lắc đầu, leo lên xe. Cô không nắm chặt eo anh như trước, nhưng cũng không giữ khoảng cách như mấy hôm đầu. Chỉ đặt tay nhẹ lên lưng anh – vừa đủ để cảm nhận được sự hiện diện, không quá gần nhưng cũng chẳng xa.


Điểm đến là một quán ăn nhỏ trong ngõ Nguyễn Trãi – nơi bán bún thang gia truyền mà trước kia họ hay đến khi đi làm sớm.

– “Chủ quán vẫn nhớ em.” – Huy nháy mắt.

– “Em vẫn đẹp mà.” – An bĩu môi, rồi bật cười.

Cô nhận ra, mình đã bắt đầu cười nhiều hơn. Không còn dè chừng từng lời nói của Huy, cũng không còn gồng mình lên để tỏ ra mạnh mẽ.

Sau bữa sáng, họ tản bộ quanh khu phố cổ. Những dãy nhà cũ kỹ, tường loang lổ và những mái hiên xưa cũ gợi lại biết bao ký ức. Huy dừng lại trước một cửa hàng bán đĩa nhạc vinyl.

– “Còn nhớ lần đầu anh hát cho em nghe bài ‘Mưa hồng’ không?”

An ngạc nhiên:

– “Anh còn nhớ bài đó?”

– “Sao quên được. Em khóc, nói chưa từng nghe ai hát dở mà cảm động như vậy.”

Cô cười phá lên. “Đúng là dở thật. Nhưng... lúc đó cảm động vì anh hát cho em, không phải vì giọng anh.”

Huy cũng cười. Ánh mắt họ gặp nhau giữa lòng phố, chậm rãi và chân thành.


Buổi chiều, họ ghé qua hội sách ở công viên Thống Nhất. An vốn mê sách, còn Huy thì chẳng khác gì người gác balo kiêm tư vấn viên cá nhân của cô.

– “Cuốn này nè, đọc để hiểu vì sao em hay nghĩ quá nhiều.” – An chìa cho anh một quyển self-help dày cộm.

– “Thế còn cuốn này?” – Anh giơ lên một quyển “Làm sao để sống sót khi yêu người khó hiểu.”

– “Tặng anh.”

Cả hai cùng cười, vô tư như ngày xưa chưa từng có chia ly.

An chợt nhận ra: những ngày bên Huy không còn là nỗi đau cũ được gói ghém lại, mà là một dạng cảm xúc mới – như thể họ đang viết tiếp một chương hoàn toàn khác.


Tối muộn, anh đưa cô về tận cửa. Không vội vã, không đòi hỏi. Chỉ đứng đó như thể muốn lưu lại một chút hơi thở của cô trong màn đêm se lạnh.

– “An.” – Huy gọi khẽ.

– “Dạ?”

– “Anh không vội. Chỉ cần mỗi ngày một chút như vậy là đủ. Nếu em cho phép...”

An nhìn anh. Không gian giữa họ dường như đóng băng trong vài giây.

– “Em không hứa điều gì cả. Nhưng em sẽ không chạy trốn nữa.”

Huy mỉm cười. Đôi mắt anh ánh lên niềm tin – không còn là niềm tin mù quáng của chàng trai tuổi đôi mươi, mà là sự chín chắn của người đàn ông đã đi qua tổn thương.

Cô xoay người vào nhà, khép cửa. Nhưng trong tim, một cánh cửa khác đang hé mở.


Đêm.

An ngồi bên giường, nhìn những dòng tin nhắn Huy gửi khi cô vừa vào nhà:

“Anh chưa bao giờ thấy lòng mình bình yên thế này.”
“Cảm ơn vì hôm nay.”

Cô không trả lời. Chỉ nhẹ nhàng đặt tay lên ngực trái – nơi trái tim không còn đập trong hoảng loạn, mà là những nhịp rất êm.

Một tình yêu mới, hay là tình yêu cũ được hồi sinh?

Cô không muốn gọi tên.

Chỉ biết rằng, nếu mai gặp lại, cô vẫn muốn bước đến bên anh – không vì quá khứ, không vì nuối tiếc – mà vì hiện tại đáng được sống thêm một lần nữa.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.