Đêm thứ ba ở ký túc xá, Lan vẫn không thể ngủ. Cô nằm trong chăn, mắt mở thao láo, lắng nghe mọi âm thanh trong phòng. Tiếng đồng hồ tích tắc đều đều, tiếng gió rít qua khe cửa sổ, và cả tiếng cọt kẹt lạ từ sàn gỗ… tất cả hòa vào nhau tạo thành một bản nhạc bất thường khiến da thịt cô nổi da gà.
Lan cảm giác chiếc gương cũ trong góc phòng đang nhìn cô, ánh sáng mờ từ hành lang hắt vào làm hình bóng phản chiếu trở nên méo mó, kéo dài bất thường. Cô không dám quay lưng lại gương, nhưng khi liếc nhanh, lại thấy bóng người mờ ảo đứng phía sau. Lần này, hình dáng rõ rệt hơn, như có ai đó đang cúi xuống quan sát cô.
Một tiếng lách cách vang lên. Lan giật mình, tim đập thình thịch. Tiếng động như một bàn tay gõ nhẹ lên mặt gương, hoặc là bước chân lạ vang vọng từ phía sau phòng. Cô ngồi bật dậy, ánh đèn bàn chói lên trong bóng tối. Căn phòng trống rỗng, nhưng cảm giác bị theo dõi không hề giảm bớt.
Lan hít sâu, cố gắng trấn tĩnh. “Chắc chỉ là do gió hoặc sàn cọt kẹt thôi,” cô tự nhủ, nhưng khi nhìn vào gương, hình ảnh bóng người vẫn còn, và lần này, bóng ấy tiến lại gần cô hơn, chỉ cách gương vài bước. Lan đứng bật dậy, lùi về phía giường, chạm tay vào mép ga trải giường, cơ thể run rẩy.
Cô quyết định ghi âm lại âm thanh trong phòng. Cắm điện thoại trên bàn, bật chế độ ghi âm, Lan đứng lặng trước gương. Khoảng vài phút trôi qua, không có tiếng động gì thêm. Cô thở phào, nghĩ rằng mình đã quá nhạy cảm. Nhưng khi kiểm tra lại bản ghi âm, Lan nghe thấy một tiếng lách cách nhẹ, đều đặn, như ai đó đang đi lại xung quanh gương, dù phòng hoàn toàn trống.
Ngày hôm sau, Lan kể chuyện với bạn cùng phòng, Hà, người đang xếp sách vở. Hà nhìn cô, nhíu mày:
“Lan, cậu… có chắc là không tưởng tượng thôi không? Nghe như mấy chuyện trong truyền thuyết ký túc xá quá.”
Lan lắc đầu, giọng run run:
“Không… mình nghe thấy. Thậm chí có cảm giác ai đó đang đứng ngay sau lưng mình.”
Hà im lặng, ánh mắt thoáng chút lo lắng. Cô kể lại rằng, trước đây có vài sinh viên từng nghe tiếng động lạ ban đêm, thậm chí có người thức dậy thấy một bóng đen trong phòng, nhưng không dám nói với ai. Lan cảm thấy lạnh sống lưng.
Đêm thứ tư, Lan quyết định can đảm hơn. Cô không bật đèn, chỉ để ánh sáng hành lang xuyên qua khe cửa. Ngồi xuống trước gương, cô cố gắng nhìn thật kỹ. Ban đầu chỉ thấy hình ảnh phản chiếu của chính mình, nhưng rồi, bóng người mờ dần xuất hiện, cúi đầu nhìn cô, như đang nhắc nhở điều gì.
Lan cắn môi, run rẩy:
“Cậu… cậu là ai?”
Không có câu trả lời, chỉ có tiếng lách cách, nhẹ như gió thoảng, đều đặn, như nhịp tim của một sinh vật vô hình. Bóng người di chuyển, nhưng không hề phát ra tiếng động trên sàn. Lan nhận ra, bóng đó không phải con người bình thường, mà là thứ gì đó khác, vượt ngoài sự giải thích logic.
Cô lùi lại, tay run run chạm vào gương. Chiếc gương lạnh đến mức lan truyền cảm giác buốt lên cánh tay, như một luồng điện lạ. Lan hít sâu, tự nhủ phải bình tĩnh. Nhưng mỗi khi nhìn vào gương, cảm giác bị dõi theo càng mạnh mẽ, tim cô như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Sáng hôm sau, Lan kiểm tra bản ghi âm. Lần này, ngoài tiếng lách cách, cô nghe thấy một giọng thì thầm rất nhỏ, gần như không nghe rõ:
“…ra… đi… đi thôi…”
Lan rùng mình, tóc gáy dựng đứng. Cô biết, đây không còn là tưởng tượng. Chiếc gương có sức mạnh lạ thường, và nó đang cố giao tiếp với cô, dù theo cách kinh hoàng nhất.
Ngày hôm đó, Lan bắt đầu ghi chép lại mọi hiện tượng, từ bóng người xuất hiện, tiếng lách cách, đến giọng thì thầm. Cô tự nhủ sẽ tìm hiểu, cố gắng hiểu chiếc gương cũ. Nhưng sâu thẳm trong lòng, một nỗi sợ hãi âm ỉ bắt đầu dâng lên: cô đang dấn sâu vào một bí mật nguy hiểm, và mỗi đêm trôi qua, chiếc gương lại càng thể hiện sức mạnh, kéo cô vào thế giới của nó.
Lan nằm trên giường suốt đêm, không thể ngủ. Cô nghe tiếng gió rít, tiếng sàn cọt kẹt, và cả tiếng đồng hồ tích tắc… tất cả hòa lẫn vào nhau tạo thành một bản nhạc rùng rợn. Cô biết, từ khoảnh khắc này, cuộc sống bình thường của cô không còn như trước, và chiếc gương cũ trong góc phòng sẽ không bao giờ để cô yên.