Đêm thứ năm, Lan quyết định không ngủ. Cô cảm giác rằng chiếc gương cũ trong phòng đang trêu đùa cô, mỗi đêm lại xuất hiện những dấu hiệu kỳ lạ, như đang thử thách lòng can đảm của cô. Cô ngồi thẳng trên giường, ánh sáng hành lang hắt qua khe cửa, chiếu lên mặt gương một màu vàng nhợt nhạt, làm mọi chi tiết trong phản chiếu trở nên méo mó và khó nhận biết.
Lan hít một hơi thật sâu, cố gắng xua tan nỗi sợ hãi đang trào dâng. Cô đứng dậy, từng bước tiến lại gần gương, mắt dán chặt vào phản chiếu. Ban đầu, chỉ thấy chính mình, với mái tóc rối, đôi mắt tròn xoe và bàn tay run rẩy. Nhưng rồi, một hình ảnh mờ ảo nổi lên phía sau lưng cô.
Lan quay ngoắt lại, phòng vẫn trống trơn. Khi quay lại nhìn gương, bóng người đã tiến lại gần, khoảng cách chỉ còn vài bước chân. Hình ảnh đó mờ mịt nhưng có khuôn mặt, tuy mờ nhưng lại khiến Lan rùng mình đến tận xương sống. Bóng người nhìn chằm chằm vào cô, đôi mắt trống rỗng nhưng mang một sức nặng không thể lý giải.
Tim Lan đập thình thịch, mồ hôi lạnh chảy xuống sống lưng. Cô cắn môi, cố gắng nói:
“Cậu… cậu muốn gì?”
Không có tiếng trả lời, chỉ có sự im lặng nặng nề và cảm giác bị dõi theo từng cử chỉ. Lan nhận ra rằng bóng người trong gương không đơn thuần là phản chiếu, nó là một thực thể khác, tồn tại song song với cô.
Cô lùi lại, tay chạm mép bàn. Bóng người trong gương nhấc tay, ra hiệu như muốn gọi cô. Lan cảm giác như có một lực vô hình kéo cô về phía gương, lạnh buốt len lỏi khắp cơ thể. Cô cố gắng hít sâu, nhắm mắt một lát, rồi mở ra… bóng người vẫn ở đó, không hề biến mất.
Lan quyết định thử giao tiếp bằng giấy và bút. Cô lấy ra một tờ giấy, đặt trước gương, viết chữ lớn:
“Ai ở đây? Muốn gì?”
Khoảnh khắc đó, bóng người trong gương nghiêng đầu, khuôn mặt mờ ảo giãn ra như cười, nhưng nụ cười không phải của con người, mà là một sự méo mó ghê rợn, khiến Lan rùng mình đến mức muốn hét lên. Cô không thể nhìn lâu hơn, lùi ra phía giường, tay run run.
Đêm đó, Lan không ngủ, cứ ngồi trên giường, mắt dán vào chiếc gương. Mọi âm thanh, từ tiếng gió rít qua khe cửa đến tiếng cọt kẹt sàn gỗ, đều trở nên ác liệt hơn bình thường. Bóng người trong gương di chuyển nhẹ, như đang quan sát cô từng hành động. Lan biết rõ một điều: chiếc gương này đang thử thách cô, và không còn là trò đùa nữa.
Sáng hôm sau, Lan kể chuyện với Hà. Cô miêu tả hình ảnh bóng người, nụ cười méo mó, và cảm giác bị kéo về phía gương. Hà nghe xong, im lặng, ánh mắt thoáng chút sợ hãi. Cô kể lại rằng, vài năm trước, một sinh viên cũng từng nói nhìn thấy bóng người trong gương, và cô ấy biến mất bí ẩn. Lan nghe mà lạnh sống lưng.
Ngày hôm đó, Lan quyết định nghiên cứu kỹ hơn. Cô tra cứu lịch sử ký túc xá, tìm thấy những bài báo cũ, kể về sinh viên tự tử, những hiện tượng kỳ lạ liên quan đến phòng 314 và chiếc gương. Một bài viết ghi chú rằng, những sinh viên từng nhìn thẳng vào gương ban đêm, bóng người trong gương sẽ xuất hiện và theo dõi họ, và một số không bao giờ rời khỏi ký túc xá một cách bình thường.
Lan cảm thấy lạnh toát. Cô nhận ra rằng bóng người trong gương không chỉ dừng lại ở việc xuất hiện, nó còn tạo ra mối liên hệ với thực tại, như thể bất kỳ hành động nào của cô cũng bị gương ghi lại.
Đêm thứ sáu, Lan quyết định đối diện trực tiếp. Cô bật đèn bàn nhỏ, ánh sáng chiếu vào gương, cố gắng nhìn thật kỹ. Bóng người xuất hiện, tiến lại gần, cúi đầu như muốn nhìn sâu vào mắt cô. Lan cảm thấy một luồng năng lượng lạ, lạnh buốt, kéo cô về phía gương. Cô không lùi được, chân như đóng cứng xuống sàn.
Bóng người trong gương giơ tay, chỉ về phía Lan, rồi biến dạng, khuôn mặt méo mó, nụ cười ghê rợn càng lúc càng rõ. Lan hét lên, nhắm mắt lại, tay đập mạnh lên giường. Khi mở mắt ra, bóng người đã biến mất, nhưng cảm giác bị dõi theo vẫn còn nguyên vẹn.
Lan nằm trên giường suốt đêm, không thể ngủ. Cô nghe tiếng đồng hồ tích tắc, tiếng sàn cọt kẹt, và cả tiếng gió rít… mọi thứ trở nên đáng sợ hơn bao giờ hết. Cô biết, từ khoảnh khắc này, cuộc sống của cô sẽ không còn bình thường nữa. Bóng người trong gương không chỉ là một hình ảnh, mà là một thực thể – theo dõi, cảnh báo, và có thể… can thiệp vào thực tại.
Lan nhận ra rằng cô phải tìm hiểu chiếc gương, nếu không, bóng người kia sẽ không để cô yên. Và điều đó, chỉ mới là sự khởi đầu của những đêm ám ảnh tiếp theo…