Ngày thứ bảy ở ký túc xá, Lan cảm thấy mệt mỏi đến tận xương tủy. Mắt thâm quầng, tay run rẩy, cô bước vào bếp ký túc xá để lấy một cốc nước. Ánh sáng yếu hắt qua cửa sổ, làm bóng cô in dài trên sàn gạch. Trong lòng, một nỗi lo lắng âm ỉ không nguôi: bóng người trong gương vẫn theo dõi cô mỗi đêm.
Khi quay lại phòng, Lan thấy bạn cùng phòng, Hà, đang ngồi trên giường, ánh mắt đăm chiêu. Hà đưa cho cô một cốc trà nóng, giọng run run:
“Lan… mình nghe mấy chuyện cậu kể rồi. Có thể… có thể nó không phải chỉ là tưởng tượng đâu.”
Lan nhăn mặt, đặt cốc xuống, mắt nhìn vào Hà:
“Cậu đang nói gì vậy? Chuyện gì có thể nghiêm trọng đến thế?”
Hà thở dài, nhìn Lan bằng ánh mắt nặng trĩu:
“Cái gương trong phòng… không bình thường đâu. Mình biết vài sinh viên trước từng gặp chuyện lạ với nó. Người ta nói, ai soi gương vào ban đêm, sẽ thấy hình ảnh… bóng người. Nếu không cẩn thận, những người ấy có thể bị ám ảnh, thậm chí biến mất.”
Lan rùng mình. Cảm giác lạnh sống lưng lan tỏa khắp cơ thể. Cô nhớ lại những đêm vừa qua, bóng người mờ ảo, nụ cười méo mó, tiếng lách cách đều đều và giọng thì thầm nhỏ nhoi. Tất cả đều giống với những gì Hà vừa kể.
“Nhưng… tại sao nó lại theo dõi mình? Nó muốn gì?” Lan hỏi, giọng run run.
Hà im lặng một lúc, rồi trả lời:
“Không ai biết chính xác. Người ta chỉ nói rằng gương này từng liên quan đến một vụ tự tử của sinh viên cũ. Linh hồn người đó có thể vẫn còn trong gương. Nếu cậu không cẩn thận… cậu sẽ gặp nguy hiểm.”
Lan hít sâu, cố gắng trấn tĩnh. Cô cảm giác tim mình đập mạnh, mồ hôi lạnh chảy xuống sống lưng. Những lời cảnh báo của Hà khiến cô nhận ra rằng mỗi đêm, chiếc gương cũ không chỉ là phản chiếu, mà còn tạo ra một mối liên hệ kỳ lạ với thực tại.
Buổi tối hôm đó, Lan quyết định không bỏ qua cảnh báo. Cô bật đèn bàn, ánh sáng vàng nhạt chiếu lên mặt gương, và đứng nhìn chằm chằm vào phản chiếu. Ban đầu chỉ có chính cô, nhưng rồi, bóng người xuất hiện phía sau lưng, cúi đầu nhìn cô, như đang nhắc nhở rằng mọi hành động đều được ghi lại.
Lan lùi lại, tay run run chạm mép bàn. Cô nhận ra rằng bóng người trong gương không chỉ tồn tại trong phản chiếu, mà còn tác động trực tiếp đến cảm xúc và tâm lý của cô. Mỗi lần xuất hiện, nỗi sợ hãi tăng lên, kèm theo cảm giác như có luồng năng lượng lạ kéo cô lại gần gương.
Hà ngồi trên giường, quan sát Lan, mắt đầy lo lắng:
“Lan… cậu phải cẩn thận. Đừng cố gắng giao tiếp quá nhiều với nó. Nhiều người từng thử, kết quả không tốt đâu.”
Lan cắn môi, nhưng sự tò mò mạnh mẽ vẫn thôi thúc. Cô nhớ lại đêm trước, khi bóng người tiến gần, nụ cười méo mó xuất hiện. Cô hiểu rằng chiếc gương đang thử thách cô, và chỉ khi đối diện trực tiếp, cô mới có thể tìm ra sự thật.
Đêm đó, Lan quyết định ghi chép lại tất cả hiện tượng. Cô liệt kê từng đêm, từng lần bóng người xuất hiện, vị trí, thời gian, âm thanh, cảm giác đi kèm. Mỗi chi tiết đều được ghi lại cẩn thận. Cô hy vọng, bằng cách này, sẽ tìm ra một quy luật, hoặc ít nhất là hiểu rõ hơn về chiếc gương.
Khi đặt bút xuống, Lan nhìn vào gương. Ánh sáng hành lang hắt vào, làm bóng phản chiếu dài hơn và méo mó hơn. Và rồi, bóng người xuất hiện, đứng phía sau cô, cúi đầu, đôi tay mờ ảo giơ ra, như đang nhắc nhở:
“…không được bỏ qua…”
Lan lùi lại, tim đập thình thịch. Cô hiểu rằng chiếc gương cũ đang giao tiếp theo cách riêng của nó, và bất kỳ hành động nào cũng đều được theo dõi. Cảm giác bị kiểm soát, bị theo dõi khiến Lan vừa sợ hãi vừa tò mò.
Hà quan sát cô, giọng run run:
“Lan… nếu cậu muốn sống yên ổn, tốt nhất nên để yên cho nó. Đừng cố gắng tìm hiểu quá sâu.”
Lan nhìn vào bóng người trong gương, rồi quay sang Hà, ánh mắt kiên quyết:
“Mình… mình không thể dừng lại. Mình phải tìm hiểu. Nếu không, sẽ không biết điều gì đang chờ mình.”
Hà im lặng, nhưng ánh mắt lo lắng không hề rời Lan. Cô biết, từ khoảnh khắc này, Lan đã dấn thân vào một cuộc hành trình nguy hiểm, nơi chiếc gương cũ không chỉ phản chiếu hình ảnh mà còn ám ảnh tâm lý, kéo cô vào thế giới mà ít ai có thể hiểu.
Đêm đó, Lan không ngủ. Cô lắng nghe từng âm thanh trong phòng: tiếng đồng hồ tích tắc, tiếng gió rít, tiếng sàn cọt kẹt. Tất cả hòa vào nhau, tạo thành một bản nhạc rùng rợn. Bóng người trong gương xuất hiện liên tục, tiến lại gần, cúi đầu nhìn cô, nụ cười méo mó ghê rợn. Lan cảm thấy tim mình như muốn vỡ ra, mồ hôi lạnh chảy khắp sống lưng.
Cô biết, từ khoảnh khắc này, cuộc sống của cô sẽ không còn bình thường nữa, và chiếc gương cũ trong góc phòng sẽ không bao giờ để cô yên, cho đến khi cô tìm ra sự thật về nó…