gương cũ trong ký túc xá

Chương 6: Hình ảnh không là mơ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Đêm thứ sáu ở ký túc xá, Lan ngồi trên giường, tay run run cầm cuốn sổ ghi chép các hiện tượng kỳ lạ. Ánh sáng từ hành lang hắt vào phòng, tạo thành những dải sáng nhợt nhạt trên sàn. Trước mắt cô, chiếc gương cũ vẫn đứng đó, im lìm nhưng tỏa ra một sức hút kỳ lạ, dường như biết cô đang quan sát nó.

Lan thở sâu, nhắm mắt một lát, cố gắng trấn tĩnh. Khi mở mắt ra, bóng người trong gương xuất hiện. Lần này, hình ảnh rõ hơn hẳn mọi lần trước: một cô gái trẻ, mái tóc dài, khuôn mặt méo mó, đang đứng trong phòng Lan, nhưng Lan biết chắc chắn rằng phòng hoàn toàn trống.

Cô nhíu mày, cảm giác lạnh lan từ sống lưng đến tận đầu gối. Lan bước gần gương, cẩn thận quan sát. Bóng người giơ tay, chỉ về phía một vật trên giường, rồi biến mất. Lan cảm giác tim mình như ngừng đập trong giây lát. Khi nhìn xuống, cô thấy điện thoại của mình rung nhẹ, mở ra thông báo từ nhóm lớp: một bài đăng về tai nạn của sinh viên năm nhất hôm nay.

Lan run rẩy, tim đập dồn dập. Cô mở bài đăng, đọc kỹ: một tai nạn xảy ra với một bạn cùng lớp, gần như y hệt cảnh tượng mà cô vừa nhìn thấy trong gương. Cảm giác kinh hoàng lan tỏa khắp cơ thể. Lan nhận ra một điều: những gì xuất hiện trong gương không chỉ là ảo ảnh, nó đang phản ánh thực tế.

Cô lùi lại, mắt dán vào gương. Bóng người xuất hiện trở lại, đứng phía sau lưng cô, khuôn mặt méo mó, ánh mắt trống rỗng nhưng đầy ám ảnh. Lan hít sâu, cố gắng bình tĩnh, nhưng mồ hôi lạnh chảy xuống sống lưng. Cô biết, nếu không cẩn thận, mọi thứ sẽ trở nên nguy hiểm.

Ngày hôm sau, Lan quyết định không kể với ai, sợ bị cho là hoang tưởng. Nhưng trong lòng, nỗi sợ hãi vẫn không nguôi. Mỗi khi bước vào phòng, ánh mắt cô tự nhiên dõi về chiếc gương, cảnh giác với mọi chuyển động, mọi ánh sáng phản chiếu.

Đêm thứ bảy, Lan không ngủ được. Cô ngồi trước gương, ánh sáng vàng nhạt từ đèn bàn chiếu lên, làm bóng phản chiếu dài và méo mó hơn. Bóng người xuất hiện, lần này khác hoàn toàn: hình ảnh hiện lên một tai nạn, giống hệt những gì cô đã thấy hôm qua trên điện thoại. Lan cảm giác lạnh buốt lan khắp cơ thể, tim đập mạnh đến mức gần như muốn nhảy ra ngoài.

Cô lùi lại, chân run run chạm vào giường. Bóng người trong gương giơ tay, chỉ thẳng vào mắt Lan, như thể cảnh báo: “Mọi thứ không còn là trò chơi nữa.” Lan nhận ra rằng, mỗi lần nhìn vào gương ban đêm, cô đang chứng kiến những sự kiện sắp xảy ra trong thực tế, và nếu không cẩn thận, cô cũng có thể bị cuốn vào.

Lan ngồi trên giường, tay ôm đầu, cố gắng xua tan cảm giác sợ hãi. Cô biết, từ khoảnh khắc này, chiếc gương cũ đã vượt khỏi sự kiểm soát bình thường, trở thành một thực thể ám ảnh tâm lý và dần dần tác động vào hiện thực.

Đêm hôm đó, Lan quyết định ghi lại mọi hiện tượng với chi tiết tường tận hơn: thời gian bóng người xuất hiện, vị trí, âm thanh đi kèm, và cả cảm giác cơ thể. Cô hy vọng, bằng cách này, sẽ tìm ra một quy luật, hoặc ít nhất là hiểu rõ hơn sức mạnh bí ẩn của chiếc gương.

Khi đặt bút xuống, Lan nhìn vào gương. Ánh sáng hành lang chiếu vào, làm bóng phản chiếu dài và méo mó hơn. Bóng người xuất hiện, đứng phía sau cô, cúi đầu, đôi tay mờ ảo giơ ra, như đang nhắc nhở:

“…cậu phải cẩn thận…”

Lan lùi lại, tim đập dồn dập, mồ hôi lạnh chảy khắp sống lưng. Cô hiểu rằng chiếc gương cũ không còn là vật vô tri, mà là một thực thể biết quan sát, cảnh báo và thậm chí dự đoán hiện thực. Cảm giác bị theo dõi, bị điều khiển khiến Lan vừa sợ hãi vừa tò mò.

Từ đêm đó, Lan bắt đầu quan sát từng chi tiết trong phòng, từng chuyển động ánh sáng, từng âm thanh cọt kẹt, từng phản chiếu trong gương. Mỗi hiện tượng đều được ghi chép cẩn thận. Cô biết, chỉ khi hiểu rõ gương, cô mới có thể tránh được nguy hiểm, hoặc ít nhất là chuẩn bị đối mặt với những gì sắp xảy ra.

Lan nằm trên giường, mắt mở thao láo, không ngủ được. Cô nghe tiếng đồng hồ tích tắc, tiếng gió rít, tiếng sàn cọt kẹt… tất cả hòa vào nhau tạo thành bản nhạc rùng rợn. Bóng người trong gương xuất hiện liên tục, tiến lại gần, cúi đầu nhìn cô, nụ cười méo mó ghê rợn. Lan cảm thấy tim mình như muốn vỡ ra, mồ hôi lạnh chảy khắp sống lưng.

Lan biết, từ khoảnh khắc này, chiếc gương cũ sẽ không bao giờ để cô yên, và cô phải tìm hiểu sự thật về nó nếu muốn sống sót. Mỗi đêm trôi qua, chiếc gương càng trở nên sống động, ám ảnh, và kéo cô dần vào thế giới mà ít ai hiểu nổi.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×