Sáng sớm, ánh nắng len qua rèm cửa, nhưng Lâm Thư chẳng hề thấy dễ chịu. Cảm giác trong lòng cô nặng nề, như có hai con người cùng tồn tại bên trong. Một là chính cô – mệt mỏi, bất an, đôi khi yếu mềm. Một là bản “ảo” – mạnh mẽ, hoàn hảo, ánh mắt luôn soi thẳng vào những khiếm khuyết của cô.
Cô bước vào phòng tắm, soi gương. Lại thấy bản “ảo” đứng sau lưng, khoanh tay, ánh mắt nghiêm nghị:
“Hôm nay cô sẽ làm gì để chứng minh rằng cô xứng đáng với chính mình?”
Lâm Thư nhíu mày, lùi lại, cố kiềm nén sự hoảng loạn. “Tôi… tôi sẽ đi làm, như mọi ngày,” cô lắp bắp.
Bản “ảo” mỉm cười, lần này là nụ cười tinh quái. “Chỉ đi làm thôi sao? Hay cô tiếp tục lẩn trốn nỗi sợ, che giấu mọi khiếm khuyết?”
Trái tim Lâm Thư nhói lên. Cô biết bản “ảo” đúng. Bao lâu nay, cô luôn sống an toàn trong vùng thoải mái của mình, tránh mọi rủi ro, tránh mọi thất bại. Nhưng bây giờ, một phần trong cô muốn thay đổi, muốn đối mặt với chính mình.
Tại văn phòng, mọi việc bình thường, nhưng Lâm Thư cảm nhận một luồng áp lực lạ. Mỗi khi cô cố gắng tập trung, hình ảnh bản “ảo” lại hiện ra trong suy nghĩ: tự tin, mạnh mẽ, chẳng bao giờ nghi ngờ bản thân. Cảm giác vừa kích thích, vừa áp lực, khiến cô phải cố gắng gấp đôi để hoàn thành công việc.
Đến chiều, một sự kiện bất ngờ xảy ra. Dưới ánh nắng xiên nghiêng, bản “ảo” xuất hiện ngay trong phòng, không còn là hình ảnh phản chiếu trong gương nữa. Cô đứng đó, nhìn thẳng Lâm Thư, như muốn kiểm tra sự can đảm của cô:
“Cô đã bao giờ thử làm điều mà cô sợ chưa?”
Lâm Thư lặng người. Cô hiểu bản “ảo” không chỉ là hình ảnh siêu thực; cô ấy là thử thách, là tấm gương buộc Thư đối mặt mọi nỗi sợ. Một phần trong Thư muốn bỏ chạy, nhưng một phần khác muốn chấp nhận, muốn chứng minh rằng cô có thể bước qua.
“Em… tôi sẽ thử,” Lâm Thư nói, giọng run rẩy nhưng quyết tâm.
Bản “ảo” gật đầu, ánh mắt dịu lại. “Đó là bước đầu tiên. Nhưng cô cần hiểu: tôi tồn tại để cô học cách yêu chính mình, không phải để cô chạy trốn hay tranh đấu với tôi. Hai chúng ta là một, nhưng cũng là hai thế giới riêng biệt. Cô sẽ phải cân bằng chúng.”
Đêm xuống, Lâm Thư ngồi trước gương, tay run run chạm vào mặt mình. Hình ảnh bản “ảo” hiện lên, nhưng lần này không có vẻ nghiêm nghị hay thách thức. Thay vào đó là ánh mắt dịu dàng, đầy hy vọng:
“Cô sẽ không còn sợ hãi nữa. Nhưng con đường trước mắt sẽ đầy xung đột, đầy những lựa chọn khó khăn. Mỗi lần đối mặt với tôi, cô sẽ nhận ra chính mình, cả phần mạnh mẽ lẫn phần yếu đuối. Và chỉ khi cô học cách chấp nhận tất cả, cô mới thực sự… tự do.”
Lâm Thư nhắm mắt lại, cảm nhận từng nhịp tim mình. Cô nhận ra rằng hành trình này sẽ không bao giờ dễ dàng. Bản “ảo” không chỉ là thử thách, mà còn là đối tác, là người bạn – dù kỳ lạ và siêu thực – dẫn dắt cô đi qua nỗi sợ, đau đớn, và sự tự ti.
Và trong khoảnh khắc tĩnh lặng, Lâm Thư thầm nhủ: “Dù có khó khăn đến đâu, dù có xung đột ra sao… tôi sẽ học cách yêu chính mình. Tôi sẽ không bỏ cuộc.”
Bản “ảo” mỉm cười, rồi dần tan biến, nhường lại cho cô không gian riêng. Nhưng Lâm Thư biết, đây chỉ là bước khởi đầu. Hai thế giới – yếu đuối và mạnh mẽ – đã hòa vào một, và cô sẽ phải học cách sống cùng chúng, để tìm thấy bản thân thật sự, không bỏ chạy, không trốn tránh.