gương mặt kẻ khác

Chương 3: Điểm Giao Thoa và Vết Sẹo Của Kẻ Khác


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Trần Hạo (trong thân xác Vương Thiên) lái chiếc Ferrari về căn hộ một cách vội vã. Cảm giác bị theo dõi lúc ở quán bar Vô Danh khiến anh cảnh giác cao độ. Anh cần phải hành động nhanh chóng và bí mật.

Việc đầu tiên cần làm là tìm hiểu về Tư Hải và địa chỉ của hắn. Hạo dùng máy tính xách tay của Vương Thiên để truy cập các thông tin công khai. Thật bất ngờ, thông tin về Tư Hải không khó tìm. Hắn ta, tên thật là Nguyễn Tư Hải, đúng là một kẻ nghiện ngập ở khu ổ chuột Phường 13, nhưng cách đây sáu tháng, hắn bỗng nhiên thành lập công ty xuất nhập khẩu mang tên "Phượng Hoàng", có trụ sở tại một khu công nghiệp cũ.

Hạo nhận ra sự thay đổi đột ngột này khớp hoàn toàn với những ghi chép về "vòng lặp luân hồi đô thị" trong cuốn sổ tay. Điều này khẳng định giả thuyết: đã có một vụ hoán hồn khác xảy ra, và Tư Hải chính là kết quả của nó.

Trước khi đi tìm Tư Hải, Hạo cần phải giải mã thêm cuốn sổ tay. Anh mang cuốn sổ ra ban công, nơi có ánh sáng mặt trời rọi vào, và bắt đầu soi kỹ từng trang.

Những ký hiệu lặp đi lặp lại trong sổ không phải là chữ viết, mà là các hình học phức tạp được vẽ bằng bút chì. Hạo, với tư cách là một kiến trúc sư, đã quen với việc giải mã các biểu đồ và ký hiệu. Anh nhận ra rằng các ký hiệu này không chỉ là những biểu tượng tâm linh đơn thuần, mà còn là các biểu đồ năng lượng hoặc sơ đồ vị trí.

Một sơ đồ đặc biệt thu hút sự chú ý của anh. Nó là một bản đồ thành phố được vẽ tay, với những đường kẻ chằng chịt, giao nhau tại các "điểm nút." Những điểm nút này được đánh dấu bằng ký hiệu vòng xoắn ốc lồng trong tam giác—chính là ký hiệu trên bản vẽ kiến trúc của anh.

Hạo lấy điện thoại ra, mở bản đồ số và bắt đầu đối chiếu. Anh nhanh chóng xác định được một số điểm giao thoa quan trọng:

Dự án Khu Đô Thị Mới Sunrise (nơi có kiến trúc tâm linh mà anh thiết kế).

Khu Phố Cổ bị bỏ hoang (một khu đất dự kiến giải tỏa).

... và một địa điểm khác mà anh không ngờ tới: Nơi xảy ra tai nạn của Trần Hạo.

Hạo cảm thấy máu lạnh cả người. Cú va chạm, cái chết của anh, không phải là ngẫu nhiên. Nó xảy ra tại một "điểm giao thoa" được đánh dấu trên bản đồ luân hồi.

Điều này có nghĩa là, cái chết của anh đã được lên kế hoạch, và việc linh hồn anh hoán đổi vào Vương Thiên cũng nằm trong một âm mưu. Nhưng tại sao lại là Vương Thiên?

Hạo lật đến trang cuối cùng của cuốn sổ. Nơi đó chỉ có một câu được viết bằng chữ in hoa, run rẩy:

HÃY CẨN THẬN VỚI KẺ ĐÃ BỊ THAY ĐỔI LẦN THỨ HAI.

Chữ viết này không phải của Vương Thiên. Nét chữ có vẻ là của một người đang trong trạng thái cực kỳ hoảng loạn hoặc đau đớn. Có vẻ như Vương Thiên đã lấy cuốn sổ từ một nạn nhân hoán hồn khác trước khi hắn chết.

Hạo chợt nhớ lại. Khi anh nhìn vào gương lúc mới tỉnh dậy, ngoài vết bầm tím, còn có vết sẹo nhỏ hình lưỡi liềm dưới khóe mắt trái của Vương Thiên. Hắn có nó từ bao giờ? Hạo không nhớ Vương Thiên từng có vết sẹo này trên báo chí.

Hạo đi đến gương, soi kỹ vết sẹo. Nó mờ, không quá sâu, nhưng có hình dạng rất đặc trưng. Anh đưa tay chạm vào nó. Cơn đau đầu lại ập đến, nhưng lần này không phải ký ức của Vương Thiên.

Đó là một ký ức thoáng qua: Ánh sáng trắng chói lòa. Một giọng nói thì thầm bằng ngôn ngữ cổ xưa. Và cảm giác kim loại sắc lạnh lướt qua da. Vết sẹo này là dấu ấn của nghi thức hoán hồn!

Hạo nhận ra sự thật kinh hoàng: Vương Thiên ban đầu có thể không phải là Vương Thiên. Hắn ta có thể là một linh hồn khác đã được hoán đổi vào thân xác Vương Thiên trước khi linh hồn Hạo nhập vào.

Nếu điều này là sự thật, thì Vương Thiên (hay linh hồn đầu tiên trong thân xác này) đã bị thay đổi lần đầu tiên. Và linh hồn Hạo là lần thay đổi thứ hai, biến anh trở thành "kẻ đã bị thay đổi lần thứ hai" mà dòng chữ cuối cùng trong sổ tay cảnh báo.

Việc anh hoán hồn không phải là một sự trùng hợp, mà là một sự tiếp nối của một âm mưu hoán hồn phức tạp hơn. Có thể tổ chức đó đang cố gắng lặp lại nghi thức trên cùng một thân xác, hoặc thân xác Vương Thiên có một giá trị đặc biệt nào đó.

Hạo nắm chặt tay. Nếu anh là "kẻ đã bị thay đổi lần thứ hai," thì anh đang đối mặt với nguy hiểm gấp đôi. Anh không chỉ phải lấy lại thân xác, mà còn phải thoát khỏi số phận của kẻ bị lợi dụng.

Anh quyết định phải đi gặp Tư Hải ngay lập tức. Đây là con đường duy nhất để anh tìm hiểu về những người đã trải qua vụ hoán hồn, và biết được kẻ đứng sau tổ chức này.

Hạo thay một bộ quần áo đơn giản hơn, đeo kính râm và đội mũ lưỡi trai để che giấu gương mặt Vương Thiên quá nổi bật.

Trước khi đi, anh cầm chiếc ví da cá sấu lên. Ngoài tiền mặt và thẻ, anh tìm thấy một bức ảnh nhỏ bị kẹp ở ngăn bí mật. Đó là bức ảnh Vương Thiên chụp cùng một người đàn ông lớn tuổi, ăn mặc giản dị. Phía sau bức ảnh, có ghi: "Người thầy tâm linh."

Người đàn ông này có lẽ là người đã truyền đạt kiến thức hoán hồn cho Vương Thiên, hoặc chính là một thành viên của Thế Lực Đổi Hồn. Hạo cất bức ảnh vào túi. Đây là một manh mối tiềm năng hơn cả cuốn sổ.

Chiếc Ferrari rời khỏi bãi đậu xe. Hạo lái xe thẳng đến khu công nghiệp cũ, nơi đặt công ty "Phượng Hoàng" của Tư Hải. Khu vực này tối tăm và ít người qua lại, hoàn toàn tương phản với vẻ ngoài hào nhoáng của Vương Thiên.

Khi Hạo bước vào khu nhà xưởng cũ kỹ được cải tạo thành văn phòng, anh thấy Tư Hải đang ngồi sau chiếc bàn làm việc gỗ mun.

Tư Hải bây giờ trông như một doanh nhân thành đạt: mặc vest chỉn chu, tóc chải ngược, ánh mắt sắc sảo, tự tin. Anh ta hoàn toàn khác với hình ảnh gã nghiện ngập mà Hạo từng đọc trên mạng.

"Chào anh, Vương thiếu." Tư Hải đứng dậy, mỉm cười, nụ cười này rất giả tạo. "Tôi nghe nói anh tìm tôi?"

"Nguyễn Tư Hải. Hay tôi nên gọi anh là... linh hồn đang chiếm hữu thân xác này?" Hạo nói thẳng, không vòng vo.

Nụ cười của Tư Hải cứng lại. Ánh mắt hắn ta chuyển từ thân thiện sang lạnh lùng, sắc như dao cạo.

"Anh đang nói cái quái gì vậy, Vương thiếu? Có lẽ anh đang bị sốc tâm lý vì cái chết của Vương Thiên trước đây?"

"Tôi biết về nghi thức hoán hồn," Hạo tiếp tục. "Tôi biết về vòng xoắn ốc và tam giác. Tôi biết về Thế Lực Đổi Hồn."

Tư Hải lùi lại một bước, sự tự tin trong hắn tan biến. "Anh... anh là ai?"

"Tôi là một nạn nhân. Giống như linh hồn cũ của anh. Tôi đang ở trong thân xác của Vương Thiên, và tôi biết Vương Thiên đã có được cuốn sổ tay từ ai."

Hạo đặt bức ảnh "người thầy tâm linh" lên bàn. "Ông ta là ai?"

Tư Hải nhìn bức ảnh, mặt hắn tái mét. Hắn ta không còn vẻ ngạo mạn của một doanh nhân thành đạt nữa, mà trở nên sợ hãi, run rẩy như một đứa trẻ.

"Ông ta... là Hội Trưởng. Ông ta là người điều hành nghi thức. Ông ta đã cho tôi thân xác này. Đổi lấy linh hồn cũ của tôi." Tư Hải lí nhí. "Nhưng tôi không biết tại sao... tại sao anh lại có mặt ở đây."

"Tôi là kẻ thay đổi lần thứ hai," Hạo nói, chỉ vào vết sẹo dưới mắt của Vương Thiên. "Vương Thiên đã bị hoán đổi một lần rồi, và tôi là lần thứ hai."

Tư Hải nghe vậy, ánh mắt hắn chuyển sang thương hại và kinh hoàng. "Nếu là lần thứ hai... thì anh sắp bị nuốt chửng rồi. Anh không còn nhiều thời gian đâu. Cái thân xác đó... nó quá tải rồi."

"Nói cho tôi biết," Hạo thúc giục, "Tại sao tổ chức lại cần thân xác của Vương Thiên hai lần? Và thân xác thật của tôi đang ở đâu?"

Tư Hải nhìn quanh, rồi cúi sát tai Hạo. "Hội Trưởng... ông ta đang tìm kiếm một thân xác có sự kết hợp đặc biệt: tiềm năng kiến trúc sư và dòng máu quý tộc. Linh hồn cũ của tôi không phù hợp. Nhưng linh hồn của anh, Trần Hạo, rất hoàn hảo."

"Và thân xác của tôi?"

"Họ giữ thân xác của anh ở một nơi gọi là 'Cánh Cổng'. Họ đang chuẩn bị cho một nghi thức hoán hồn vĩnh viễn, cấp cao hơn. Họ muốn đưa một linh hồn cực kỳ mạnh mẽ vào thân xác của anh. Thân xác của một kiến trúc sư, để xây dựng Kiến Trúc Luân Hồi Vĩnh Cửu."

Tư Hải chỉ tay vào bản đồ trên bàn Hạo, nơi có dấu X tại công trình mà anh đã thiết kế. "Nó nằm ngay tại Khu Đất Dự Án Sunrise. Nơi có ngôi đền nhỏ mà anh đã thiết kế. Nó là điểm giao thoa mạnh nhất. Và Hội Trưởng... ông ta đang chờ đợi để chiếm hữu thân xác anh."

Hạo cảm thấy mọi thứ như sụp đổ. Anh không chỉ là nạn nhân của một vụ hoán hồn ngẫu nhiên, mà là mục tiêu của một tổ chức muốn sử dụng tài năng của anh để xây dựng một kiến trúc siêu nhiên, một công trình có khả năng kiểm soát luân hồi.

"Tôi phải làm gì để tìm ra Cánh Cổng?"

Tư Hải lắc đầu tuyệt vọng. "Anh không thể. Hội Trưởng luôn giám sát. Nhưng có một lối đi. Lối đi mà Vương Thiên đã tìm ra trước khi hắn chết. Đó là..."

Đột nhiên, cửa sổ văn phòng vỡ tan. Một viên đạn sượt qua đầu Tư Hải, găm vào tường.

"Im miệng, Tư Hải!" một giọng nói lạnh lùng vang lên từ bên ngoài.

Tư Hải hoảng sợ tột độ, hắn hét lên: "Hắn là Kẻ Thay Đổi Lần Thứ Hai! Giết hắn đi!"

Hạo lập tức nhận ra nguy hiểm. Kẻ nào đó đã theo dõi anh từ lúc quán bar. Anh nắm lấy tay Tư Hải, kéo hắn xuống sàn.

"Ông ta đã cử người đến. Lối đi đó là gì? Nói mau!" Hạo gầm lên.

"Dưới tầng hầm!" Tư Hải lắp bắp. "Có một lối đi bí mật đến hệ thống cống ngầm. Nó dẫn đến... Khu Phố Cổ bị bỏ hoang."

Hạo nhìn lên. Hai bóng đen mặc đồ đen, bịt mặt, đã xông vào phòng, trên tay cầm súng giảm thanh. Chúng là người của Thế Lực Đổi Hồn.

Hạo đẩy Tư Hải vào gầm bàn, và nhảy về phía cửa hầm bí mật mà Tư Hải vừa chỉ. Anh không còn thời gian để hỏi thêm.

"Anh không thể thoát được đâu, Vương Thiên!" một tên mặc đồ đen nói, giọng điệu sắc lạnh.

Hạo mở khóa cửa hầm, đạp tung nó ra và nhảy xuống. Anh nghe thấy tiếng súng nổ vang vọng phía sau, nhưng anh đã lọt vào trong bóng tối của hệ thống cống ngầm. Mùi ẩm mốc, hôi thối xộc vào mũi, nhưng anh không quan tâm.

Anh đã có manh mối quan trọng nhất: Khu Phố Cổ bị bỏ hoang. Đó là một trong những điểm giao thoa trên bản đồ. Và nó có thể dẫn anh đến Cánh Cổng.

Anh chạy thục mạng trong đường cống tối om, ánh sáng yếu ớt từ điện thoại di động là nguồn sáng duy nhất. Anh biết mình đang chạy đua với thời gian. Nếu tổ chức hoàn tất nghi thức hoán hồn vĩnh viễn, linh hồn anh sẽ mãi mãi biến mất, và thân xác Trần Hạo sẽ thuộc về linh hồn cực kỳ mạnh mẽ mà Hội Trưởng muốn.

Hạo không còn lựa chọn nào khác. Anh phải trở lại là chính mình, và phải cứu lấy cuộc đời anh.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×