gương mặt kẻ khác

Chương 4: Hồn Đấu Trong Bóng Tối


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Trần Hạo (trong thân xác Vương Thiên) lao mình vào hệ thống cống ngầm cũ kỹ, tiếng nước chảy róc rách và mùi hôi thối ẩm mốc bao trùm. Tiếng chân của hai kẻ truy đuổi vang vọng phía trên anh, ngay sau đó là tiếng động mạnh khi chúng tìm thấy lối vào cống. Hắn biết, chúng sẽ không tha cho anh.

Anh bật đèn pin trên điện thoại, rọi vào đường cống. Nước bẩn ngang mắt cá chân, và những bức tường bê tông rêu phong, phủ đầy mạng nhện. Theo lời Tư Hải, đường cống này dẫn đến Khu Phố Cổ bị bỏ hoang, một điểm giao thoa khác trên bản đồ luân hồi.

Khi anh đang tập trung tìm đường, một cơn đau đầu khủng khiếp ập đến, mạnh mẽ hơn bất cứ lần nào trước đó. Cảm giác như có một bàn tay đang bóp nghẹt não anh.

"Dừng lại! Mày đang đi đâu?"

Giọng nói. Giọng nói trầm khàn, kiêu ngạo, đầy vẻ giận dữ.

"Ai đó?" Hạo nghiến răng, cố gắng chống lại cơn đau.

"Tao! Vương Thiên! Cái thân xác này là của tao! Mày nghĩ mày có thể chiếm lấy nó và chạy trốn sao?" Giọng nói vang vọng trong đầu Hạo, không phải từ bên ngoài, mà từ sâu thẳm bên trong ý thức anh.

Hạo nhận ra: Linh hồn Vương Thiên vẫn chưa tan biến. Nó đã bị dồn nén, nhưng việc bị nguy hiểm rình rập đã kích thích nó trỗi dậy, đòi lại quyền kiểm soát. Đây chính là lời cảnh báo trong cuốn sổ tay: linh hồn bị hoán đổi lần thứ hai sẽ phải đối mặt với sự chống cự của linh hồn cũ đã bị hoán đổi lần đầu.

"Mày đã chết rồi!" Hạo đáp trả trong tâm trí. "Mày không thể lấy lại được nó đâu!"

"Chết? Tao đã được hồi sinh một lần rồi, và tao sẽ không để một kiến trúc sư mọt sách như mày phá hỏng mọi thứ! Mày là ai mà dám dùng gương mặt và tài sản của tao?"

Hạo loạng choạng, suýt ngã vào nước bẩn. Anh cố gắng kiểm soát cơ thể, nhưng cảm giác có một lực lượng vô hình đang giằng co với mình.

"Tao đang cứu lấy cả hai chúng ta!" Hạo hét lên trong đầu. "Tổ chức đó muốn giết cả mày và tao! Chúng muốn dùng thân xác của Trần Hạo cho một linh hồn khác!"

Khoảnh khắc Hạo nhắc đến thân xác thật của anh, giọng nói của Vương Thiên đột nhiên trở nên yếu ớt hơn, xen lẫn nỗi sợ hãi.

"Trần Hạo... thân xác của mày... đó là Cánh Cổng. Nếu mày làm hỏng nghi thức, chúng sẽ hủy diệt linh hồn mày vĩnh viễn!"

Vương Thiên, dù là một gã công tử ăn chơi, cũng đã từng trải qua một lần hoán hồn và hiểu được sự nguy hiểm của tổ chức này.

Hạo nhân cơ hội đẩy lùi sự giằng co của linh hồn Vương Thiên. "Vậy thì hãy hợp tác! Dẫn tao ra khỏi đây! Mày biết đường cống này, phải không?"

Có một khoảng lặng. Rồi, giọng Vương Thiên vang lên, đầy vẻ miễn cưỡng: "Tao ghét mày, đồ mọt sách. Nhưng tao ghét phải tan biến hơn."

"Đi thẳng, rồi rẽ trái ở ngã ba thứ hai. Nơi đó có một đường ống thoát nước bị vỡ, nó dẫn ra ngoài khu Phố Cổ."

Sự chỉ dẫn của Vương Thiên nhanh chóng và chính xác. Hạo nghe theo, vừa chạy vừa giữ vững ý chí. Anh cảm thấy linh hồn Vương Thiên như một kẻ bị xiềng xích đang quan sát, sẵn sàng giành lại quyền kiểm soát nếu anh mắc sai lầm.

Sau khoảng mười phút chạy hết tốc lực, Hạo thấy ánh sáng mờ ảo phía trước. Đó là một đường ống thoát nước lớn, bị vỡ một phần.

Anh trèo lên, dùng sức mạnh của thân xác Vương Thiên để đẩy mình qua miệng cống. Anh lăn ra nền đất lạnh buốt.

Anh đang ở giữa Khu Phố Cổ bị bỏ hoang.

Nơi đây là một mê cung của những căn nhà cổ, mái ngói rêu phong, tường vôi bong tróc. Tất cả đều bị niêm phong và dự kiến giải tỏa, tạo nên một không gian hoang tàn, u ám dưới ánh nắng chiều tà. Không một bóng người.

Hạo đứng dậy, phủi bụi bẩn. Ngay lập tức, anh cảm thấy một luồng năng lượng lạnh lẽo bao trùm. Không khí ở đây nặng nề, như thể nơi này là một cái hố sâu hút mọi sinh khí. Khu Phố Cổ là một điểm giao thoa trên bản đồ, và năng lượng tâm linh ở đây mạnh mẽ hơn nhiều so với bình thường.

Đột nhiên, tiếng chân thô bạo vang lên phía sau anh. Hai kẻ truy đuổi đã ra khỏi cống.

"Nó ở kia! Bắn!"

Hạo không nghĩ ngợi, lao vào con hẻm gần nhất. Anh chạy giữa những bức tường đổ nát. Tiếng súng giảm thanh liên tục vang lên, những viên đạn găm vào tường gạch cũ.

"Chạy nhanh lên, đồ ngốc! Mày nghĩ tao đã sống trong cái thân xác này chỉ để bị giết ở đây sao?" Giọng Vương Thiên thúc giục trong đầu anh.

Hạo nấp sau một bức tường, thở dốc. Anh biết mình không thể chạy mãi. Anh cần một vũ khí, hoặc một kế hoạch.

"Vương Thiên, mày có biết đường ra không? Phải có nơi nào đó để trốn!"

"Có một căn nhà cũ, số 13. Nó là một nhà kho bí mật của tao. Tao giấu đồ ở đó. Nhưng nó gần điểm giao thoa nhất, rất nguy hiểm."

"Chỉ đường!"

Vương Thiên miễn cưỡng chỉ dẫn: đi qua ba con hẻm, rẽ phải, căn nhà có cửa sắt bị hoen gỉ.

Hạo làm theo. Anh chạy như bay, dựa vào sự nhanh nhẹn của thân xác mới. Cuối cùng, anh dừng lại trước một căn nhà cũ kỹ, số 13 được sơn đỏ đã phai mờ. Cánh cửa sắt hoen gỉ, khóa bằng một ổ khóa to.

"Mở nó bằng cách nào?"

"Mật mã là ngày sinh của con chó cưng mà tao ghét nhất," Vương Thiên cười gằn. Hạo ngay lập tức có được ký ức đó: 0511.

Anh nhanh chóng mở khóa, đẩy cửa sắt vào. Bên trong căn nhà tối tăm, lạnh lẽo, chất đầy những hộp gỗ và vải bạt cũ.

Hạo tìm kiếm vũ khí. Dưới một tấm vải bạt, anh tìm thấy một chiếc gậy sắt dài và một chiếc hộp kim loại nhỏ. Bên trong hộp kim loại là một khẩu súng ngắn và một vài viên đạn. Vương Thiên đã chuẩn bị sẵn sàng cho một cuộc đối đầu.

"Giỏi lắm, Vương Thiên," Hạo thầm khen.

Đúng lúc đó, cánh cửa sắt bị đạp tung. Hai kẻ truy đuổi bước vào, khẩu súng chĩa thẳng vào anh.

"Ngươi nghĩ có thể trốn sao, Vương Thiên? Hội Trưởng muốn ngươi trở về."

Hạo giơ gậy sắt lên. "Tôi không phải Vương Thiên. Tôi là Trần Hạo. Và tôi sẽ không quay lại."

"Dù là ai, thân xác này thuộc về Hội Trưởng!"

Trận chiến bắt đầu. Hạo, với bản năng sinh tồn và sức mạnh thể chất của Vương Thiên, lao vào tên gần nhất. Anh dùng gậy sắt chặn lại cú đánh từ báng súng của hắn, rồi tung một cú đá chính xác vào đầu gối tên còn lại.

Trong lúc giằng co, một tiếng súng nổ. Viên đạn sượt qua vai Hạo. Máu từ vết thương bắt đầu rỉ ra, nhưng Hạo không cảm thấy đau. Sự tập trung của anh đã đạt đến đỉnh điểm.

"Sử dụng súng đi, đồ ngu! Giết chúng!" Giọng Vương Thiên gào thét trong đầu anh.

Hạo không muốn giết người, nhưng anh biết anh không còn lựa chọn. Anh lùi lại, tay nhanh chóng rút khẩu súng ngắn ra khỏi hộp.

"Dừng lại!" Hạo hét lên.

Hai tên đó chần chừ, không ngờ "Vương Thiên" lại có súng.

"Nói cho tôi biết," Hạo thở dốc, "Ai là Hội Trưởng? Và mục đích thực sự của Kiến Trúc Luân Hồi là gì?"

"Mày sẽ biết khi mày bị lột xác!" một tên nói, định nổ súng.

Hạo không cho phép hắn ta có cơ hội. Anh bắn thẳng vào cánh tay đang cầm súng của tên đó. Bằng! Tiếng súng vang vọng khắp Khu Phố Cổ. Tên đó hét lên đau đớn, khẩu súng rơi xuống.

Tên còn lại lập tức chạy ra ngoài, không dám đối đầu.

Hạo lảo đảo, dựa vào tường. Cơn đau từ vết sượt trên vai bắt đầu hành hạ anh.

"Mày đã làm tốt," Vương Thiên nói một cách miễn cưỡng. "Giờ thì lấy cái bản đồ ra! Nhà kho này có một đường hầm nhỏ dẫn đến khu đất dự án Sunrise."

"Tại sao mày lại làm việc này?" Hạo hỏi, trong khi băng bó vết thương bằng một mảnh vải cũ.

"Tao đã cố gắng lấy lại thân xác của tao. Tao đã biết bí mật của Hội Trưởng. Hắn ta không chỉ hoán đổi linh hồn, hắn ta còn hấp thụ chúng. Hắn ta đã hoán đổi hàng trăm lần để trở thành... một thực thể khác."

Hạo cảm thấy rùng mình. Không chỉ đổi xác, mà còn là hấp thụ.

"Tao cần mày sống sót để phá hủy nghi thức. Chỉ có mày, với tài năng kiến trúc sư của mày, mới biết cách phá hủy công trình đó. Đó là cách duy nhất tao có thể yên nghỉ."

Hạo nhìn vào bản đồ của Vương Thiên. Một đường nét đứt được vẽ thêm vào bản đồ cũ. Đúng như lời Vương Thiên nói: một đường hầm bí mật dẫn từ khu phố cổ, vượt qua con sông ngầm, thẳng đến Dự Án Sunrise.

Mọi manh mối đều hướng về một nơi: Công trình Kiến Trúc Tâm Linh do chính Trần Hạo thiết kế, nơi đang giam giữ thân xác thật của anh.

Hạo cầm lấy gậy sắt và khẩu súng. Anh đã có đồng minh bất đắc dĩ là linh hồn Vương Thiên, một manh mối rõ ràng, và một kế hoạch liều lĩnh: Xâm nhập vào sào huyệt của Hội Trưởng qua đường hầm bí mật.

Anh mở một cánh cửa nhỏ ẩn dưới đống hộp gỗ. Đó là lối vào đường hầm tối tăm.

Trước khi chui vào, Hạo nhìn ra ngoài cửa sắt bị bung ra. Khu Phố Cổ im lặng như tờ. Nhưng anh biết, nguy hiểm vẫn còn rình rập.

Hạo lẩm bẩm: "Tạm biệt, Khu Phố Cổ. Tao đang đến, Hội Trưởng."


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×