gương mặt kẻ khác

Chương 6: Kế Hoạch Đảo Ngược


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Trần Hạo (trong thân xác Vương Thiên) cảm thấy một luồng lạnh lẽo chạy dọc sống lưng khi Hội Trưởng xác nhận thân phận và âm mưu của mình. Sự thật trần trụi: anh không chỉ là nạn nhân mà còn là công cụ chủ chốt cho tham vọng bất tử của gã.

"Tao đã bảo rồi mà, lão già đó không đơn giản đâu!" Giọng Vương Thiên đầy hoảng sợ và căm phẫn, vang lên mạnh mẽ trong đầu Hạo.

Hạo nhìn chằm chằm vào ngôi đền nhỏ đang phát sáng màu xanh ngọc. Anh, kiến trúc sư, đã vô tình tạo ra một cỗ máy luân hồi. Anh biết rằng, Hội Trưởng đã đúng: một cuộc tấn công vật lý thông thường sẽ chỉ kích hoạt cơ chế phản vệ của công trình, làm linh hồn anh bị xé toạc và thân xác thật của anh bị hủy hoại.

"Tôi sẽ không để ông ta đạt được mục đích!" Hạo siết chặt khẩu súng, nhưng anh biết rõ nó vô dụng.

"Ngươi muốn ngăn ta?" Hội Trưởng cười khẩy, bước lại gần bàn thờ nơi thân xác Hạo đang nằm. "Ngươi không biết rằng chính ngươi, bằng trí tuệ của mình, đã tạo ra sự ràng buộc vĩnh cửu này sao? Mọi đường nét, mọi ký hiệu đều là công thức. Chỉ có linh hồn ngươi mới có thể là vật hiến tế hoàn hảo."

Hội Trưởng nhắm mắt lại, giơ hai tay lên. Những người mặc áo choàng bắt đầu tụng niệm lớn hơn, và năng lượng xanh ngọc từ ngôi đền bắt đầu tập trung lại, tạo thành một quả cầu ánh sáng chói lòa phía trên thân xác Trần Hạo.

Nghi thức Hoán Hồn Vĩnh Cửu đang được kích hoạt!

"Thời gian không còn nhiều, Hạo! Mày phải làm gì đó!" Vương Thiên gào lên trong đầu.

Hạo buộc mình phải bình tĩnh. Anh là kiến trúc sư, anh phải tư duy như một kiến trúc sư. Nếu công trình này là một công thức, thì nó phải có một lỗ hổng hoặc một cơ chế đảo ngược.

"Vương Thiên! Tập trung! Mày đã cố gắng chống lại hắn. Mày có biết bất kỳ điểm yếu nào của ngôi đền này không? Bất cứ điều gì tao có thể thay đổi trong cấu trúc?"

Vương Thiên, dù sợ hãi, cũng cố gắng lục lọi những ký ức mà hắn đã thu thập được từ Hội Trưởng. "Hắn nói... Hắn nói ngôi đền này cần một điểm tiếp xúc sinh học để hoạt động. Một loại 'cầu dẫn' để linh hồn đi qua."

"Cầu dẫn? Chính là thân xác thật của tao!"

"Không, không phải! Hội Trưởng nói đó là một vật dẫn năng lượng được ẩn giấu trong cấu trúc. Một vật làm bằng xương người cổ đại. Nó được đặt ở trung tâm của vòng xoắn ốc!"

Hạo nhìn chằm chằm vào ngôi đền. Ngôi đền được xây dựng theo hình dạng của ký hiệu vòng xoắn ốc lồng trong tam giác. Trung tâm của vòng xoắn ốc chính là bệ đá dưới bàn thờ!

"Tao sẽ phá hủy vật dẫn đó!"

Hội Trưởng nghe thấy tiếng động của Hạo. "Ngươi muốn làm gì? Lại gần đây và bị xé toạc linh hồn sao?"

Hội Trưởng vẫy tay. Một người mặc áo choàng lao về phía Hạo. Hạo không né tránh.

"Vương Thiên! Giúp tao!"

Linh hồn Vương Thiên hiểu ý. Trong khoảnh khắc đó, linh hồn gã công tử đã giành được một phần kiểm soát cơ thể. Vương Thiên tung ra một cú đấm mạnh mẽ, đầy bản năng đường phố, vào mặt kẻ tấn công. Tên mặc áo choàng bị đánh bật ra xa.

"Cảm ơn!" Hạo giành lại kiểm soát.

"Tao sẽ giúp mày chống cự, nhưng mày phải nhanh lên!" Vương Thiên nói. "Tao không kiểm soát được lâu đâu!"

Hạo chạy vòng qua đám người áo choàng, dùng gậy sắt làm vũ khí. Anh phải tiếp cận bàn thờ đá.

Mỗi bước anh đi, năng lượng xanh ngọc càng mạnh mẽ hơn, như hàng ngàn mũi kim châm vào linh hồn anh. Hạo cảm thấy linh hồn mình đang rung chuyển dữ dội, như sắp bị hút ra khỏi thân xác Vương Thiên.

"Không! Ngươi không thể chạm vào nó!" Hội Trưởng gầm lên. Ông ta vung tay, một luồng năng lượng màu xanh ngọc bắn về phía Hạo.

Hạo nhanh chóng né tránh. Luồng năng lượng bắn trúng tường, khiến bức tường nứt vỡ.

Anh đã đến gần bàn thờ. Thân xác thật của anh nằm đó, lạnh lẽo và tĩnh lặng.

"Vương Thiên, khẩu súng!"

"Không có đạn xuyên giáp. Mày phải dùng vật nặng!"

Hạo nhìn quanh. Không có gì. Anh chỉ có gậy sắt.

Anh nhìn vào chiếc bệ đá dưới thân xác mình. Anh thấy một vết nứt nhỏ, nơi mà những đường nét hoa văn kiến trúc bị chạm khắc bị gián đoạn.

Đó là nơi vật dẫn được giấu!

Hạo dùng hết sức lực của thân xác Vương Thiên, giơ gậy sắt lên, và đập mạnh xuống điểm nứt.

RẮC!

Tiếng gậy sắt va chạm với vật liệu đá cứng vang vọng khắp nơi. Lần thứ nhất, không có gì xảy ra.

"Vô ích thôi!" Hội Trưởng cười lớn. "Cấu trúc này là bất khả xâm phạm!"

Hạo không bỏ cuộc. Anh hít một hơi thật sâu. Anh nhớ lại những công thức chịu lực mà anh đã áp dụng khi thiết kế công trình này. Anh biết chính xác điểm yếu của cấu trúc.

Hạo nhắm mắt lại, tập trung vào điểm yếu anh đã tạo ra trong bản vẽ của mình, rồi tung ra cú đập thứ hai, mạnh hơn, chính xác hơn.

KÍNH COONG!

Lần này, tiếng va chạm không phải là tiếng đá. Tiếng va chạm như kim loại vỡ.

Ngay lập tức, năng lượng màu xanh ngọc bỗng tối sầm lại. Toàn bộ ngôi đền rung chuyển dữ dội. Những người mặc áo choàng hét lên kinh hoàng.

"Không! Ngươi đã làm gì!" Hội Trưởng thất thần, nhìn vào bệ đá bị nứt.

Từ khe nứt, Hạo nhìn thấy một mảnh xương nhỏ, màu đen sạm, vỡ vụn. Vật dẫn năng lượng đã bị phá hủy!

Ngay lập tức, năng lượng rút lui khỏi ngôi đền. Quả cầu ánh sáng xanh ngọc trên thân xác Hạo tan biến.

Hội Trưởng giận dữ lao về phía Hạo, hai tay tỏa ra ánh sáng đỏ rực. "Ta sẽ xé xác linh hồn ngươi!"

"Lùi lại!" Vương Thiên hét lên trong đầu Hạo. "Chạy đi!"

Hạo không chạy. Anh quay sang thân xác thật của mình, nằm trên bàn thờ.

"Vương Thiên, mày biết cách nào để hoán đổi trở lại không?"

"Tao không biết! Chỉ có Hội Trưởng mới biết. Nhưng có lẽ, khi vật dẫn bị phá hủy, sự ràng buộc giữa các linh hồn sẽ yếu đi!"

Hạo đưa tay chạm vào bàn tay lạnh ngắt của thân xác thật. Anh nhắm mắt lại.

Tôi là Trần Hạo. Tôi trở về.

Anh tập trung toàn bộ ý chí, toàn bộ năng lượng còn sót lại của mình, cố gắng thoát ra khỏi thân xác Vương Thiên và trở về với cơ thể thật của mình.

Hội Trưởng đã đến rất gần. Ông ta giơ tay lên, chuẩn bị tung đòn cuối cùng.

"Chết đi!"

Nhưng đúng lúc đó, một sự kiện không ngờ xảy ra.

Khi Hạo chạm vào thân xác thật, anh cảm thấy một luồng năng lượng đen tối, dữ dội, không phải của anh, mà là của linh hồn Vương Thiên, bắn thẳng vào thân xác Hạo.

Vương Thiên đang cố gắng hoán đổi trở lại!

Vương Thiên muốn thân xác thật của Trần Hạo!

"Mày phản bội tao!" Hạo gào lên, cố gắng giằng co với linh hồn Vương Thiên.

"Không! Tao đã bảo mà, tao ghét phải tan biến! Thân xác mày là mạnh nhất! Tao sẽ là bất tử!"

Hai linh hồn, Trần Hạo và Vương Thiên, chiến đấu dữ dội trong thân xác của Vương Thiên, ngay trước mặt Hội Trưởng.

Hội Trưởng ngẩn người. "Hai linh hồn! Cùng một thân xác! Tuyệt vời! Vật hiến tế hoàn hảo hơn!"

Hội Trưởng quyết định tận dụng cơ hội. Ông ta giơ cả hai tay lên. Năng lượng đỏ rực bao trùm lấy cả ba: Hạo (trong thân xác Thiên), Vương Thiên (linh hồn) và thân xác Trần Hạo.

Sự hỗn loạn đạt đến đỉnh điểm.

"Không ai có được thân xác Trần Hạo!" Hạo hét lên một tiếng cuối cùng.

Anh quyết định một hành động tuyệt vọng. Anh dùng chút sức lực cuối cùng, nắm chặt khẩu súng, và bắn thẳng vào lõi năng lượng của ngôi đền, nơi những đường nét kiến trúc giao nhau mạnh nhất.

ĐOÀNG!

Tiếng súng chói tai. Toàn bộ ngôi đền phát nổ, không phải bằng năng lượng xanh ngọc, mà bằng một luồng ánh sáng trắng lóa mắt.

Hạo cảm thấy linh hồn mình bị giật mạnh ra khỏi thân xác Vương Thiên.

Bóng tối. Yên lặng.

Trần Hạo mở mắt.

Anh nằm trên một chiếc giường mềm mại. Mùi... mùi thuốc sát trùng và chăn ga sạch sẽ. Anh đang ở trong bệnh viện.

Anh cử động các ngón tay. Cảm giác nhẹ nhõm, quen thuộc. Anh nhìn xuống. Bàn tay nhỏ nhắn, gầy gò của anh. Bàn tay của Trần Hạo!

Anh quay sang nhìn vào gương treo trên tường.

Khuôn mặt của anh. Sống mũi thẳng, đôi mắt đen sâu. Trần Hạo đã trở về!

Nhưng niềm vui chỉ kéo dài một giây.

Ngay bên cạnh anh, trên chiếc giường phụ, có một người đang nằm. Đó là Vương Thiên. Gã công tử đang thở dốc, vẻ mặt kinh hoàng.

Và khi Vương Thiên mở mắt ra, Hạo thấy trong đôi mắt đó... sự hoang mang và sợ hãi của một linh hồn xa lạ.

Hạo hiểu ra. Nghi thức đã bị đảo ngược. Linh hồn của Vương Thiên đã bị trả lại vào thân xác Vương Thiên.

Nhưng ai đã hoán đổi vào thân xác Vương Thiên ban đầu?

Và rồi, một người đàn ông mặc đồ vest đen, đeo mặt nạ, bước vào phòng bệnh. Hắn ta nhìn Hạo, rồi nhìn Vương Thiên.

"Nghi thức thất bại. Nhưng mục tiêu vẫn còn."

Hắn ta giơ một khẩu súng lên, chĩa vào Vương Thiên.

Hạo gào lên, "Dừng lại!"

ĐOÀNG!

Viên đạn găm vào đầu Vương Thiên. Máu văng ra.

Linh hồn Vương Thiên (hoặc linh hồn chiếm hữu ban đầu) đã chết.

Hắn ta quay sang Hạo. "Ngươi thoát được lần này, Trần Hạo. Nhưng linh hồn Hội Trưởng vẫn còn sống. Hắn đang tìm kiếm một thân xác mới. Và hắn sẽ trở lại để hoàn thành Kiến Trúc Luân Hồi."

Nói rồi, hắn ta biến mất qua cửa sổ.

Trần Hạo nhìn chằm chằm vào xác chết của Vương Thiên. Anh đã trở về với thân xác của mình, nhưng cuộc chiến chưa kết thúc. Anh là người duy nhất biết về Hội Kiến Trúc Luân Hồi.

Và giờ đây, linh hồn anh bị ràng buộc với những ký ức kinh hoàng của Vương Thiên, và một bí mật đô thị đen tối vẫn còn rình rập.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×