Trần Hạo ngồi bật dậy trên giường bệnh, toàn thân run rẩy. Tiếng súng chói tai và hình ảnh máu me của Vương Thiên vẫn còn ám ảnh trong đầu anh. Hơi thở anh gấp gáp, mồ hôi vã ra như tắm.
Máu của Vương Thiên. Cái chết đột ngột. Và gã sát thủ mặc đồ đen đeo mặt nạ.
“Nghi thức thất bại. Nhưng mục tiêu vẫn còn.” – Lời nói của hắn vang vọng.
Hạo nhìn quanh. Anh đã thực sự ở trong bệnh viện. Phòng bệnh riêng, sang trọng, có vẻ như Lâm Vy hoặc gia đình anh đã lo liệu. Anh đưa tay chạm vào vết sẹo nhỏ trên vai – nơi bị đạn sượt qua lúc anh ở trong thân xác Vương Thiên. Vết thương đã được băng bó kỹ lưỡng, nhưng nỗi đau thể xác đã quay trở lại.
Anh đã trở về. Về với thân xác của mình.
Anh quay sang chiếc giường phụ. Vương Thiên nằm đó, bất động. Cảnh sát và đội y tế đã đến dọn dẹp hiện trường và đưa xác đi. Mọi thứ đã diễn ra quá nhanh, quá kinh hoàng.
Hạo tháo băng, bước xuống giường. Anh cảm thấy yếu ớt, nhưng tâm trí anh hoàn toàn tỉnh táo. Anh cần phải rời khỏi đây. Bệnh viện không an toàn. Kẻ sát thủ đã tìm thấy anh một lần, hắn sẽ tìm thấy anh lần nữa.
"Hội Trưởng vẫn còn sống. Hắn đang tìm kiếm một thân xác mới."
Câu nói đó là lời cảnh báo. Hội Trưởng, kẻ thao túng Kiến Trúc Luân Hồi, đã thoát chết và đang lẩn trốn.
Hạo tìm thấy chiếc điện thoại của mình trên bàn. Màn hình sáng lên với hàng chục cuộc gọi nhỡ từ Lâm Vy, Lê Văn Thắng, và một vài đồng nghiệp.
Anh quyết định gọi cho Lâm Vy trước. Anh cần biết tình hình bên ngoài.
"Vy?" Hạo cố gắng giữ giọng bình tĩnh, dù tim anh vẫn đập loạn xạ.
"Hạo! Anh tỉnh rồi! Tạ ơn trời! Bác sĩ nói anh đã hôn mê ba ngày!" Giọng Lâm Vy vỡ òa vì nhẹ nhõm và xúc động. "Em cứ nghĩ..."
"Anh ổn. Chuyện gì đã xảy ra?"
"Cảnh sát nói anh bị tai nạn nghiêm trọng. Anh đã được tìm thấy gần Khu Phố Cổ bị bỏ hoang. Sau đó, một người bạn cũ của em, An Chi, một nhà báo điều tra, đã giúp đưa anh vào bệnh viện tốt nhất."
An Chi. Hạo chưa từng nghe tên này. Có lẽ đây là sự sắp đặt của số phận, hoặc có một thế lực khác đang bảo vệ anh.
"Còn Vương Thiên? Anh ta..."
"Vương Thiên đã chết, Hạo. Bác sĩ nói anh ta tự tử bằng súng trong phòng bệnh. Rất bí ẩn. Anh ta nằm ngay cạnh giường anh. Cảnh sát đang điều tra, nhưng có vẻ họ kết luận là tuyệt vọng vì nợ nần."
Tự tử. Giả dối. Hạo biết đó là một vụ ám sát, để bịt đầu mối. Hội Trưởng đã hành động nhanh chóng.
"Vy, em có thể đến đây không? Anh cần nói chuyện riêng với em."
"Tất nhiên rồi, anh yêu. Em đến ngay."
Hạo cúp máy. Anh biết mình không thể nói toàn bộ sự thật cho Lâm Vy. Sự hoán hồn, Hội Trưởng, Kiến Trúc Luân Hồi – tất cả đều quá điên rồ. Anh phải bảo vệ cô ấy.
Trong lúc chờ đợi, Hạo nhìn vào gương một lần nữa. Anh vẫn là Trần Hạo. Nhưng trong đôi mắt anh, có một sự thay đổi sâu sắc. Ánh nhìn của anh sắc sảo hơn, có phần tàn nhẫn hơn. Đó là di sản của linh hồn Vương Thiên – kinh nghiệm sinh tồn trong thế giới ngầm đã in dấu lên anh.
"Mày đã sống sót, Hạo. Hãy sử dụng những gì tao để lại cho mày," giọng Vương Thiên thoáng qua trong đầu anh, như một lời thì thầm cuối cùng trước khi tan biến.
Lâm Vy đến sau mười lăm phút. Cô lao vào ôm anh, nước mắt lưng tròng.
"Anh ổn là tốt rồi! Em sợ lắm, Hạo. Sau khi anh gặp chuyện, công ty cũng gặp rắc rối. Lê Văn Thắng đang cố gắng chiếm quyền điều hành..."
"Không sao, Vy. Anh đã trở lại rồi," Hạo nhẹ nhàng nói, nhưng trong lòng anh đã quyết định. Anh phải rút khỏi công ty một thời gian. Công ty có thể là mục tiêu của Hội Trưởng.
"Vy," Hạo giữ tay cô ấy. "Anh cần em nghe anh một cách nghiêm túc. Có một sự thật khủng khiếp hơn tai nạn của anh."
Lâm Vy nhìn anh, vẻ mặt cô ấy dần chuyển sang lo lắng.
Hạo chỉ nói một phần sự thật, một sự thật có thể chấp nhận được.
"Anh đã bị đe dọa. Vụ tai nạn không phải là ngẫu nhiên. Nó liên quan đến những bí mật kinh khủng ở công trường Sunrise. Một tổ chức đã dùng công ty của chúng ta để che giấu những hoạt động phạm pháp."
"Gì cơ? Tổ chức nào?"
"Một tổ chức bí mật, liên quan đến Vương Thiên và những món nợ khổng lồ của hắn. Chúng muốn dùng dự án của chúng ta để làm một việc mờ ám. Em phải ngay lập tức hủy bỏ mọi liên quan đến dự án Sunrise. Và tạm thời, em phải rời khỏi công ty."
Lâm Vy bàng hoàng. "Nhưng... em phải làm gì? Và tại sao anh lại biết rõ về Vương Thiên như vậy?"
Hạo nhìn thẳng vào mắt cô ấy. "Anh đã ở rất gần cái chết, Vy. Và anh đã biết được nhiều điều kinh khủng. Em cần tin anh. Em và Thắng... hai người có thân mật không?"
Lâm Vy cúi đầu. "Hạo, anh hôn mê... em hoảng loạn. Thắng đã giúp đỡ em rất nhiều. Nhưng em chỉ yêu anh."
Hạo chấp nhận lời giải thích đó. Anh đã thấy sự đau khổ của cô ấy, và anh biết Vy không phải là kẻ phản bội. Cô ấy chỉ là một nạn nhân của sự yếu đuối.
"Anh tin em. Giờ, anh muốn em hứa với anh một điều. Em phải giữ bí mật về việc anh tỉnh lại. Em phải giả vờ rằng anh vẫn còn yếu lắm. Và em phải tìm gặp một nhà báo tên là An Chi. Cô ấy đã giúp anh. Anh nghĩ cô ấy biết nhiều hơn."
Hạo biết, anh cần một đồng minh bên ngoài, người có thể tìm hiểu về Hội Trưởng mà không bị hắn chú ý.
"Anh sẽ đi đâu?" Lâm Vy hỏi, lo lắng.
"Anh phải đi tìm Hội Trưởng. Chỉ có anh mới có thể chấm dứt chuyện này. Anh là người đã thiết kế công trình đó, và anh phải là người phá hủy nó hoàn toàn."
Hạo đứng dậy. Anh lấy chiếc gậy sắt mà anh đã mang theo từ thân xác Vương Thiên (cảnh sát có vẻ đã bỏ qua nó). Nó là lời nhắc nhở về cuộc đời anh đã sống trong vài ngày qua.
"Em hãy sống thật tốt, Vy. Anh hứa. Anh sẽ trở lại."
Hạo trốn khỏi bệnh viện. Anh không quay đầu lại, không cho phép mình yếu lòng. Anh là Trần Hạo, kiến trúc sư. Nhưng giờ đây, anh còn là một thợ săn linh hồn.
Tối hôm đó. Một căn nhà thuê cũ kỹ, tối tăm.
Hạo liên lạc với An Chi.
Nhà báo An Chi là một phụ nữ trẻ, có vẻ ngoài sắc sảo và ánh mắt thông minh. Cô ấy đã có mặt rất nhanh.
"Chào anh Hạo. Tôi biết anh đã trải qua một điều kinh khủng."
"Cô biết gì về tôi? Về vụ hoán hồn?"
"Tôi là người nghiên cứu những truyền thuyết đô thị về linh hồn. Tôi tin rằng thành phố này là một 'Lưới Luân Hồi' khổng lồ, nơi linh hồn có thể bị thao túng. Vương Thiên đã liên lạc với tôi trước khi chết. Hắn biết hắn đã bị lừa. Hắn đã cung cấp cho tôi một số thông tin, bao gồm cả về cuốn sổ tay và Hội Trưởng."
"Hội Trưởng là ai?"
"Hắn là Lý Thiên Giác, một kiến trúc sư huyền thoại đã biến mất từ 30 năm trước. Hắn ta là một kẻ sùng bái kiến trúc cổ đại và tin vào sự bất tử bằng cách chuyển linh hồn. Hắn ta đã hoán hồn qua hàng chục thân xác. Hắn ta là một 'Thực Thể Đa Hồn'."
Lý Thiên Giác! Hạo nhớ cái tên này. Một người được coi là thiên tài điên rồ của giới kiến trúc.
"Hắn ta ở đâu?"
"Sau khi nghi thức ở Sunrise thất bại, Hội Trưởng đang yếu. Hắn ta sẽ tìm nơi trú ẩn để tìm kiếm một thân xác mới. Tôi tin rằng hắn sẽ quay trở lại điểm giao thoa mạnh nhất để hồi phục."
"Điểm giao thoa mạnh nhất... chính là ngôi đền nhỏ ở Sunrise."
"Không. Ngôi đền đó đã bị phá hủy. Hắn sẽ đến điểm giao thoa nguyên thủy."
An Chi mở bản đồ đô thị. Cô ấy chỉ vào một điểm, không phải là Khu Phố Cổ hay Sunrise, mà là:
Công Viên Trung Tâm – Nơi có Tòa Tháp Đồng Hồ Cổ.
"Tòa tháp đó được xây dựng trên một điểm năng lượng cổ xưa, nơi mà Lý Thiên Giác đã nghiên cứu suốt đời. Hắn sẽ đến đó để Hoán Hồn Cấp Tốc vào thân xác đầu tiên hắn tìm thấy."
Hạo hiểu ra. Hội Trưởng đang yếu, hắn cần một thân xác khẩn cấp.
"Tôi phải đến đó. Ngăn hắn lại."
"Anh không thể đi một mình. Hắn ta nguy hiểm. Tôi đã liên lạc với một người. Một người có thể giúp anh đối phó với những kẻ bị hoán hồn."
Một người đàn ông cao lớn, mặc áo khoác da, bước vào. Anh ta có vẻ ngoài lạnh lùng, và mang theo một chiếc cặp đen.
"Tôi là Minh. Tôi chuyên giải quyết những vấn đề tâm linh ở đô thị. Tôi đã từng chạm trán với Hội Trưởng. Chúng ta có thể hợp tác."
Hạo nhìn Minh. Anh biết mình không thể tin tưởng bất cứ ai, nhưng anh cần sự giúp đỡ.
"Anh muốn gì?"
"Tôi muốn Hội Trưởng phải trả giá. Hắn đã giết gia đình tôi trong một nghi thức hoán hồn. Chúng ta có cùng mục đích, Trần Hạo."
Hạo gật đầu. Anh đã có đồng minh, dù là bất đắc dĩ.
"Lên đường thôi. Chúng ta phải đến Tòa Tháp Đồng Hồ trước bình minh."
Trần Hạo, giờ đây đã là một người hoàn toàn khác, bước vào bóng đêm của thành phố. Cuộc hành trình tìm kiếm sự thật và chuộc lỗi của anh chính thức bắt đầu.