Trần Hạo, Minh, và An Chi lái xe xuyên qua bóng đêm đô thị hướng về Công Viên Trung Tâm. Chiếc xe của Minh là một chiếc SUV cũ kỹ, kín đáo, hoàn toàn trái ngược với chiếc Ferrari phô trương của Vương Thiên.
"Chúng ta cần phải hiểu rõ. Mục tiêu của Hội Trưởng lúc này là gì?" Hạo hỏi, ánh mắt sắc bén dưới ánh đèn đường.
Minh, người lái xe, trả lời bằng giọng trầm ổn: "Hắn ta đã mất căn cứ, mất vật dẫn năng lượng và mất thân xác ổn định. Hắn ta đang bị suy yếu nghiêm trọng. Hội Trưởng cần một nơi có năng lượng nguyên thủy để thực hiện Nghi Thức Phục Hồi Tức Thì. Tòa Tháp Đồng Hồ được xây dựng trên một mạch năng lượng cổ, một điểm giao thoa tự nhiên. Hắn sẽ dùng năng lượng đó để cưỡng chế hoán hồn vào bất kỳ ai hắn tìm thấy."
"Nghi Thức Phục Hồi Tức Thì?" An Chi hỏi, vẻ mặt căng thẳng. "Điều đó có nguy hiểm hơn không?"
"Cực kỳ nguy hiểm," Minh khẳng định. "Nghi thức này không hoàn hảo, linh hồn bị hoán đổi sẽ trở nên điên loạn, nhưng nó sẽ giúp Hội Trưởng sống sót. Và quan trọng hơn, nếu hắn sử dụng năng lượng nguyên thủy của Tòa Tháp, hắn có thể tạo ra một Vết Nứt Thời Gian nhỏ, thu hút các linh hồn lang thang để làm vật hiến tế cho Kiến Trúc Luân Hồi mà hắn sẽ xây dựng lại."
Hạo siết chặt tay. Ý tưởng về một 'Vết Nứt Thời Gian' trong lòng thành phố khiến anh rùng mình.
"Chúng ta phải đến đó trước khi hắn tìm được vật chủ," Hạo nói.
"Chúng ta không chỉ tìm vật chủ. Chúng ta phải tìm dấu vết của hắn." Minh dừng xe ở một góc khuất gần Công Viên Trung Tâm. "Hội Trưởng sẽ để lại năng lượng hỗn loạn. Chỉ có thể cảm nhận bằng cách tiếp cận điểm giao thoa."
Ba người bước xuống xe. Công viên rộng lớn chìm trong bóng tối, chỉ có ánh đèn vàng yếu ớt từ các cột đèn. Tòa Tháp Đồng Hồ sừng sững ở trung tâm, một công trình kiến trúc cổ kính với mái vòm Gothic và mặt đồng hồ lớn, giờ đây như một cánh cổng dẫn đến thế giới khác.
Minh mở chiếc cặp đen ra. Bên trong là những thiết bị kỳ lạ: một máy đo năng lượng tần số thấp, một chiếc dao găm có khắc bùa chú, và một lọ thủy tinh chứa chất lỏng màu tím.
"Hạo, anh là kiến trúc sư, anh sẽ hiểu rõ nhất về cấu trúc của nó. Tòa tháp này được xây dựng như thế nào?" Minh hỏi.
Hạo nhìn lên tòa tháp. "Tòa tháp này rất đặc biệt. Nó không chỉ là kiến trúc. Cấu trúc bên trong của nó được thiết kế để khuếch đại và hội tụ âm thanh và năng lượng. Nó giống như một Lưỡi Hái Âm Thanh khổng lồ. Nếu Hội Trưởng sử dụng nó cho nghi thức, năng lượng có thể gây ra hiện tượng tâm linh diện rộng."
"Chính xác. Chúng ta cần tìm lối vào căn phòng máy đồng hồ ở đỉnh tháp. Đó là nơi năng lượng hội tụ mạnh nhất." Minh đưa cho Hạo một chiếc đèn pin cực mạnh. "Tôi và An Chi sẽ tạo một chiếc bẫy năng lượng ở chân tháp. Anh lẻn lên trên, tìm hắn. Nếu anh thấy hắn đang thực hiện nghi thức, anh phải phá hủy cơ chế đồng hồ chính."
"Phá hủy?"
"Nó là bộ phận duy nhất có thể làm phân tán năng lượng hội tụ."
Hạo gật đầu. Anh là người duy nhất có kinh nghiệm đối đầu với Hội Trưởng và hiểu rõ về kiến trúc phức tạp.
Hạo bắt đầu leo lên Tòa Tháp Đồng Hồ. Anh tìm thấy một lối vào bí mật qua cửa sổ bảo trì ở tầng trệt, nhờ vào kiến thức về các công trình công cộng của mình.
Bên trong tháp tối om. Cầu thang xoắn ốc bằng sắt lạnh lẽo, tiếng chân anh vang vọng không gian. Càng lên cao, không khí càng trở nên lạnh lẽo và nặng nề. Hạo cảm thấy một cảm giác quen thuộc – đó là năng lượng của điểm giao thoa.
Đến tầng thứ ba, Hạo cảm thấy linh hồn mình như bị kéo căng. Anh thấy những hình ảnh ảo giác thoáng qua: bóng dáng của Vương Thiên, khuôn mặt thất thần của Tư Hải, và những gương mặt xa lạ khác bị biến dạng bởi sự đau khổ.
"Đây là những linh hồn bị mắc kẹt, bị hút vào bởi năng lượng tháp," Minh nói qua tai nghe liên lạc. "Anh phải kháng cự, Hạo!"
Hạo dùng ý chí của mình, tập trung vào nhiệm vụ. Anh là Trần Hạo, anh không phải là một trong những linh hồn bị thao túng đó.
Cuối cùng, anh đến được căn phòng máy đồng hồ ở đỉnh tháp.
Căn phòng hình tròn rộng lớn, với bộ máy đồng hồ khổng lồ bằng đồng đang hoạt động, phát ra tiếng tích tắc trầm đục, vang dội như tiếng tim đập. Ánh trăng xuyên qua những mặt số lớn, tạo nên những vệt sáng ma quái.
Và ở giữa căn phòng, có một bàn thờ tạm thời được làm bằng những khối đá thô.
Lý Thiên Giác – Hội Trưởng – đang đứng đó. Hắn ta không còn mặc áo choàng lụa nữa, chỉ là một thân xác gầy gò, run rẩy của một người đàn ông già nua, đầu óc có vẻ không còn tỉnh táo.
"Cái thân xác này không còn đủ năng lượng..." Hội Trưởng lẩm bẩm, tay nắm chặt một mảnh xương nhỏ màu đen – tàn dư của vật dẫn bị Hạo phá hủy.
Và vật chủ...
Ngay bên cạnh Hội Trưởng, một cô bé bán hoa khoảng mười tuổi, đang run rẩy vì sợ hãi, bị trói bằng dây thừng.
Hội Trưởng đang chuẩn bị hoán hồn vào cô bé!
"Ngươi nghĩ ta không biết ngươi sẽ đến sao, Trần Hạo?" Hội Trưởng quay lại, đôi mắt đỏ ngầu, ánh lên sự điên loạn. "Ngươi đã phá hủy công trình của ta! Nhưng ở đây, ta có thể tự xây dựng lại nó. Bằng cách sử dụng thời gian làm vật dẫn!"
Hội Trưởng giơ tay lên, bắt đầu niệm chú. Tiếng tích tắc của bộ máy đồng hồ bỗng nhiên nhanh hơn, dữ dội hơn, tạo nên một âm thanh chói tai. Năng lượng đen và đỏ bắt đầu tỏa ra từ Hội Trưởng, hướng về phía cô bé.
Hạo lao ra khỏi chỗ nấp. "Dừng lại, Hội Trưởng!"
"Chết đi!" Hội Trưởng dùng mảnh xương đen ném về phía Hạo.
Hạo né tránh, nhưng khi mảnh xương chạm vào tường, một vết nứt màu đen xuất hiện trên bức tường gạch. Đó là Vết Nứt Thời Gian! Một luồng gió lạnh buốt và tiếng thì thầm của hàng ngàn linh hồn kéo đến.
"Trần Hạo! Phá bộ máy!" Minh hét lên qua tai nghe.
Hạo chạy về phía bộ máy đồng hồ khổng lồ. Anh nhìn thấy cơ chế chính: một bánh răng bằng đồng lớn, nơi các dây cót phức tạp giao nhau.
Anh dùng gậy sắt mà anh mang theo, đập mạnh vào trục chính của bánh răng.
KÉTTT! KÍNH COONG!
Tiếng đồng hồ vỡ vang vọng, và tiếng tích tắc đột ngột dừng lại.
Ngay lập tức, năng lượng Hội Trưởng đang tạo ra bị cắt đứt. Năng lượng bị phản hồi, đánh ngược vào Hội Trưởng.
Hội Trưởng hét lên một tiếng đau đớn, thân xác gầy gò của hắn đổ sụp xuống.
"Không... Ta chưa thể chết!"
Hạo chạy đến chỗ Hội Trưởng, nhặt mảnh xương đen. Anh biết vật này là tàn dư nguy hiểm.
Lúc đó, Hội Trưởng mở mắt lần cuối, ánh mắt không còn sự điên loạn, mà là sự hối tiếc.
"Trần Hạo... ta đã sai... Cấu trúc hoàn hảo... chỉ có thể là thân xác nguyên thủy... của ngươi..."
Hắn ta dồn toàn bộ sức mạnh còn lại, cố gắng thực hiện Nghi Thức Truyền Hồn Tàn Cuộc. Một luồng năng lượng đen tối cuối cùng bắn ra từ hắn, hướng thẳng vào Hạo.
Hạo cảm nhận linh hồn mình bị kéo mạnh. Anh nhắm mắt lại, cố gắng chống cự.
"Tao sẽ không để mày thắng đâu, lão già!"
Nhưng luồng năng lượng quá mạnh. Hạo cảm thấy sự giằng co của linh hồn anh.
Và rồi, luồng năng lượng đó, không nhập vào Hạo, mà bị hút vào mảnh xương đen trên tay anh.
Mảnh xương cháy rụi, tan thành tro. Linh hồn Hội Trưởng đã tự hủy cùng với vật dẫn.
Thân xác Hội Trưởng hoàn toàn đổ gục, bất động.
Hạo thở dốc. Mọi thứ trở lại yên tĩnh. Cô bé bán hoa thoát được, run rẩy chạy về phía cầu thang.
Hạo bước xuống khỏi Tòa Tháp Đồng Hồ. Minh và An Chi đang chờ anh ở chân tháp.
"Hắn ta chết rồi," Hạo nói, giọng mệt mỏi. "Linh hồn hắn đã tan biến cùng vật dẫn."
An Chi và Minh nhìn nhau, rồi nhìn Tòa Tháp Đồng Hồ im lìm.
"Công trình Luân Hồi đã sụp đổ," Minh nói. "Nhưng... anh đã an toàn chứ, Hạo?"
Hạo cảm nhận cơ thể mình. Anh không cảm thấy có sự hiện diện của linh hồn nào khác. Anh đã là chính mình.
"Tôi ổn. Tôi đã học được một điều," Hạo nhìn về phía thành phố đang dần ló rạng dưới ánh bình minh. "Thành phố này là một công trình kiến trúc khổng lồ. Và chúng ta phải bảo vệ nó khỏi những kẻ muốn biến nó thành địa ngục."
Anh đã trở về. Nhưng anh đã thay đổi. Trần Hạo của hiện tại không chỉ là một kiến trúc sư, mà là người bảo vệ thầm lặng của trật tự đô thị. Anh biết, ở đâu đó, vẫn còn những bí ẩn tâm linh và những kẻ thù khác.
Minh đưa cho Hạo một chiếc áo khoác. "Giờ thì anh đã biết sự thật. Anh sẽ làm gì?"
"Tôi sẽ trở về. Sống cuộc đời của tôi. Và tôi sẽ dùng kiến thức kiến trúc của mình để đảm bảo không một Kiến Trúc Luân Hồi nào có thể được xây dựng lại trong thành phố này."
Hạo đã mất đi sự ngây thơ, nhưng đổi lại, anh có được sự kiên cường của một người sống sót. Anh bước đi, hướng về ánh bình minh, sẵn sàng đối mặt với cuộc đời mới, một cuộc đời được chia sẻ giữa thế giới thực và những bí mật rùng rợn của đô thị.