gương vỡ không lành

Chương 7: GƯƠNG VỠ KHÔNG LÀNH


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Phụ thân ta là Đại tướng quân trấn quốc của Đại Yến, mẫu thân ta cũng xuất thân từ gia tộc võ tướng, là bậc nữ nhi kiên cường chẳng thua gì đấng nam nhi. Đáng tiếc, khi mẫu thân mang thai ta, cũng là lúc người rời xa cõi đời. Muội muội của ta, Thẩm Tri Ngôn, là một hài nhi mà phụ thân nhặt được trên chiến trường. Từ nhỏ muội đã thân thiết với ta, phụ thân thường bảo: “Mẹ con sợ con cô đơn, mà ta lại là một kẻ thô lỗ, nên mới phái tiểu thiên sứ A Ngôn đến làm muội muội của con.” A Ngôn là muội muội tốt nhất. Muội cùng ta lên Ngũ Nhã Sơn học tập. Muội nói rằng rèn luyện võ công, liều mạng chỉ để có thể bảo vệ tỷ tỷ. Những năm tháng ở Ngũ Nhã Sơn có lẽ là quãng thời gian ta vui vẻ nhất. Cố Bùi Huyền mỗi ngày đều đối xử với ta thật tốt, còn A Ngôn luôn ở bên cạnh. Ta đã nghĩ rằng ngày tháng sẽ mãi trôi qua như vậy, và chờ đợi ngày trưởng thành để có thể gả cho Cố Bùi Huyền. Ta nguyện cùng hắn bên nhau đời đời kiếp kiếp. Chỉ là tuổi còn quá trẻ, nên mọi thứ đều tưởng chừng tốt đẹp. Nhưng vào một buổi học, ta đột nhiên ngất xỉu, rồi được đưa về phủ tướng quân. Cuối cùng, phụ thân đã nói cho ta biết sự thật. Hóa ra mẫu thân từ sớm đã trúng độc. Loại độc này biểu hiện rõ nhất là dễ thụ thai, nhưng chất độc sẽ truyền lại cho đứa trẻ trong bụng, và trong lúc sinh nở, người mẹ chắc chắn sẽ phát độc mà tử vong. Nói cách khác, người trúng độc này không thể hưởng trọn niềm vui phu thê, tình cảm vợ chồng đành bỏ lại, một đời chỉ có thể sống đơn độc. Nếu mang thai, người mẹ tất sẽ mất, còn đứa con, bất kể là nam hay nữ, sẽ nối tiếp truyền độc này đời đời không dứt. Cha mẹ ta vì là những tướng lĩnh xuất sắc mà bị kẻ ác tâm hạ độc này, toan tính khiến dòng họ Thẩm tuyệt tử tuyệt tôn. Nhưng không ngờ rằng mẫu thân lại lựa chọn sinh ra ta. Mẫu thân từng nói: “Còn sống là còn hy vọng, con ta phải sống thì mới có cơ hội giải độc. Nhưng nếu khi nó vừa biết yêu mà thuốc giải chưa tìm được, hãy ngăn cản con bé. Trần gian tình ái đầy hiểm nguy, chi bằng Tri Tri của ta bớt một ngã rẽ khổ đau.” Ta nhìn cha và muội muội, trong giây phút ấy, như nhìn thấy kết cục giữa ta và Cố Bùi Huyền. “Nhưng… Cố Bùi Huyền rất yêu con, hắn không nỡ để con chết đâu. Mọi người tin hắn được không?” Ta thật vô dụng, chỉ biết ngước nhìn người thân mà khóc. Cha nhẹ nhàng vuốt mặt ta, nói: “Tri Tri đừng khóc nữa, cha sẽ nghĩ cách.” Nhưng chưa đợi được đến ngày cha tìm ra cách, Cố gia đã bắt đầu ra tay với Cố Bùi Huyền, khi ấy đang nổi danh trên Ngũ Nhã Sơn. Người cha lạnh lùng vô tình của hắn, dường như cuối cùng cũng nhận ra đứa con mà mình không xem trọng lại là thiên tài hiếm gặp trăm năm mới có một lần. Nếu không nhanh chóng kiểm soát hắn khi đôi cánh còn chưa đủ mạnh, thì sau này, thân làm phụ thân sẽ bị chính đứa con giẫm đạp dưới chân. Vậy nên, Cố Bùi Huyền bị gọi trở về Cố gia, mỗi ngày đều kề cận phụ thân, phải học theo những quy củ hà khắc của thế gia. Chưa đầy hai tháng sau khi trở về, Cố gia đã sắp xếp hôn sự cho hắn. Nhưng Cố Bùi Huyền kiên quyết không tuân theo, khẳng định rằng chỉ lấy trưởng nữ của Thẩm gia. Đó là lần đầu tiên hắn chống lại phụ thân mình, tự nhiên phải trả một cái giá không nhỏ. Cha kể lại, cả lưng của Cố Bùi Huyền bị đánh đến mức thảm thương không nỡ nhìn. Trong gia huấn của Cố gia, hình phạt nặng nhất chính là “thập chỉ liên tâm,” dùng kim châm liên tục vào đầu ngón tay, nhắc nhở đời sau không được phép tái phạm. Ba ngày trôi qua, ngoài việc lặp đi lặp lại tên ta, Cố Bùi Huyền không nói thêm một lời nào khác. Hắn nhất quyết không khuất phục. Khi nghe được tin này, ta như phát điên mà lao ra ngoài, nhưng cuối cùng lại bị muội muội đánh ngất rồi đưa về phòng. Lúc tỉnh lại, ta thấy phụ thân ngồi bên giường, thở dài. “Cha, con muốn gặp huynh ấy,” ta nắm lấy tay cha, khóc nức nở cầu xin. Từ nhỏ đến lớn, cha không bao giờ chịu nổi khi ta khóc, mỗi lần ta rơi nước mắt, người hận không thể hái sao trên trời xuống cho ta. Nhưng lần này, cha lại từ chối. “Tri Tri, Cố Bùi Huyền là một đứa trẻ tốt. Hắn từng nghĩ ta và phụ thân hắn bất hòa, nên đã quỳ trước mặt ta, nói rằng có thể đổi họ, tự lập gia phả, thậm chí sẵn sàng làm rể nhà họ Thẩm. “Nhưng một đứa trẻ tốt như thế không đáng phải chịu cảnh này. Tay hắn đã bị châm ba trăm lần, đôi cánh vẫn chưa đủ mạnh mẽ. Tri Tri, nếu bây giờ con gả qua đó, với bệnh tình của con, thì Cố gia chẳng khác gì hố sâu đầy hiểm nguy.” Cha khẽ vuốt mặt ta, nói: “Con gái của ta, dù không vì chính mình, thì hãy vì mẹ con, hoặc vì Cố Bùi Huyền mà buông tay. “Hắn còn cả một tiền đồ rạng rỡ trước mắt, con đường này định sẵn đầy chông gai, cha không muốn Tri Tri của cha phải chịu khổ. Cứ xem như cha ích kỷ có được không?” Nhìn đôi mắt đẫm lệ của cha, ta chẳng thốt nổi một lời, nước mắt không sao trào ra. Ta đưa ra một yêu cầu, muốn A Ngôn lén đưa ta đi gặp Cố Bùi Huyền lần cuối. Ta nghĩ cha sẽ từ chối. Không ngờ người lại đồng ý. Cha tin chắc rằng khi ta tận mắt thấy tình cảnh của Cố Bùi Huyền, ta sẽ buông tay. Quả nhiên là như thế. Ta nhìn chàng thiếu niên của ta bị nhốt trong lồng chó, hai tay đã thối rữa lộ rõ xương trắng, y phục tả tơi không che được thân thể. Chỉ trong hai tháng ngắn ngủi, một thiên tài có thể kiêu hãnh đứng trên tất cả lại trở thành kẻ bị nhốt trong lồng chó. Ta không dám chớp mắt, sợ bỏ lỡ một khắc nào. Không biết đã bao lâu trôi qua, ta quay lại, nhìn A Ngôn, thẫn thờ nói: “Muội muội, về thôi, ta buông tay rồi.”

trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.