hạ mùa yêu thương

Chương 3: Lời mời bất ngờ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng hôm sau, Hạ Mộc Lan bước ra khỏi ký túc xá với tâm trạng vừa hồi hộp vừa lo lắng. Cơn mưa đêm qua đã tạnh hẳn, nhưng mặt đường vẫn còn ướt, ánh nắng yếu chiếu qua những tán cây, tạo ra những mảng sáng nhạt trên vỉa hè. Cô bước đi chậm rãi, tay khẽ nhấc chiếc cặp sách nặng trĩu trên vai, lòng không ngừng nghĩ về buổi gặp hôm qua tại quán cà phê.

Quán cà phê nhỏ vẫn như cũ, hương cà phê thoang thoảng vẫn khiến cô cảm thấy dịu lòng. Nhưng hôm nay, không gian ấy bỗng trở nên đặc biệt trong mắt cô, bởi vì Thiên Tường đã hẹn gặp cô tại đây vào buổi sáng. Cô hít một hơi thật sâu, bước vào quán, và thấy anh đã ngồi sẵn tại bàn góc quen thuộc, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa kính, sâu thẳm và trầm lặng như thường lệ.

Khi cô vừa ngồi xuống, anh quay lại nhìn cô. Ánh mắt ấy, một lần nữa, khiến tim cô đập nhanh. Nhưng hôm nay, không chỉ có sự tò mò, mà còn có một chút lo lắng xen lẫn hồi hộp.

“Cô đến đúng giờ,” Thiên Tường nói, giọng trầm và điềm tĩnh, nhưng vẫn ẩn chứa một chút bất ngờ. “Tôi không nghĩ cô sẽ đến sớm như vậy.”

Hạ Mộc Lan khẽ gật đầu, giọng nhỏ: “Tôi… Tôi không muốn để anh đợi lâu.”

Anh mỉm cười nhẹ, nụ cười không quá tươi nhưng đủ để khiến cô cảm thấy tim mình ấm lên. “Tốt. Ngồi đây, tôi có chuyện muốn bàn với cô.”

Cô hơi nghiêng người, ánh mắt dõi theo anh. Anh không vội vàng, chỉ từ từ đặt chiếc cặp da đen xuống bàn, mở ra một số giấy tờ, nhìn cô một cách nghiêm túc. “Cô có biết tôi đang chuẩn bị một dự án quan trọng không?”

“Dự án… quan trọng?” cô hỏi, hơi ngạc nhiên. Cô chưa từng nghĩ rằng một người như Thiên Tường – lạnh lùng, xa cách nhưng hấp dẫn – lại có những việc quan trọng đến mức này.

Anh gật, ánh mắt không rời cô: “Đúng. Và tôi cần một trợ lý tạm thời, người có thể giúp tôi sắp xếp công việc, quản lý lịch trình, và hỗ trợ những việc nhỏ nhặt nhưng quan trọng. Tôi muốn hỏi cô… Hạ Mộc Lan, cô có muốn nhận lời không?”

Cô há hốc mồm, không kịp phản ứng. Trong lòng vừa bất ngờ vừa bối rối. “Anh… Anh muốn thuê tôi làm… trợ lý riêng tạm thời?”

“Đúng vậy.” Anh gật, giọng điềm tĩnh nhưng đầy thuyết phục. “Chỉ là tạm thời thôi, vài tuần, nhưng tôi cần cô. Tôi tin cô sẽ làm tốt.”

Hạ Mộc Lan cúi xuống, vuốt nhẹ mái tóc, cố gắng kìm nén cảm xúc. Cô chưa từng nghĩ rằng, chỉ sau một lần tình cờ cứu anh dưới mưa, cô lại được anh để mắt đến đến mức này. “Tôi… tôi không biết… Tôi… tôi có thể làm được không?” cô hỏi, giọng run run.

Thiên Tường nhìn cô, ánh mắt dịu đi một chút. “Cô sẽ làm được. Tôi không hỏi nhiều, chỉ cần cô cố gắng hết sức. Tôi sẽ hướng dẫn cô từng bước.”

Khoảnh khắc đó, Hạ Mộc Lan cảm thấy một sự tin tưởng hiếm hoi. Không phải ai cũng có thể nhìn thấu những suy nghĩ và năng lực tiềm ẩn của cô. Nhưng ánh mắt Thiên Tường khiến cô cảm thấy mình được tin tưởng, và đồng thời, cô cũng cảm nhận được trách nhiệm nặng nề đang đặt lên vai.

“Vậy… tôi… tôi sẽ nhận lời.” Cô hít một hơi sâu, quyết định. “Nhưng… anh phải hứa sẽ không quá nghiêm khắc.”

Anh mỉm cười, ánh mắt sắc bén nhưng không còn lạnh lùng: “Tôi chỉ nghiêm túc thôi, Mộc Lan. Nhưng nếu cô làm tốt, tôi sẽ không bắt ép cô đâu.”

Cô gật đầu, tim đập mạnh, vừa hồi hộp vừa háo hức. Khoảnh khắc ấy, Thiên Tường đưa cho cô một danh sách công việc, cùng với lịch trình dự án chi tiết. Cô nhìn qua, thấy những nhiệm vụ tưởng chừng đơn giản nhưng thực ra lại yêu cầu sự tỉ mỉ và tinh thần chịu áp lực cao.

“Đừng lo lắng,” anh nói, nhận ra ánh mắt cô hơi chùng xuống. “Tôi sẽ luôn theo sát. Nếu gặp khó khăn, cô chỉ cần nói.”

Hạ Mộc Lan cảm thấy tim mình rung lên một lần nữa. Không chỉ vì sự quan tâm, mà còn vì cảm giác gần gũi mà cô chưa từng trải qua với bất kỳ ai. Cô cúi đầu, cố gắng tập trung vào công việc, nhưng đôi tay vẫn hơi run khi cầm bút ghi chú.

“Cô sẽ bắt đầu từ hôm nay,” Thiên Tường tiếp tục. “Chúng ta sẽ làm việc cùng nhau trong quán cà phê này, hoặc nơi nào thuận tiện. Tôi muốn cô quen dần với nhịp độ công việc.”

Hạ Mộc Lan gật đầu, ánh mắt vừa quyết tâm vừa lo lắng. Cô chưa từng làm việc cho ai, lại càng chưa từng làm việc trực tiếp với một người như Thiên Tường – thông minh, lạnh lùng nhưng đầy sức hút. Cô tự nhủ phải cố gắng hết sức để không phụ lòng anh.

Thiên Tường đứng lên, gập gọn giấy tờ vào cặp, ánh mắt nhìn cô dịu hơn. “Cô hãy xem đây như một cơ hội. Không chỉ để giúp tôi, mà còn để thử thách chính bản thân cô.”

Hạ Mộc Lan hít một hơi thật sâu, cảm giác trong lòng vừa lo lắng vừa phấn khích. Cô chưa từng nghĩ rằng một lời mời bất ngờ lại có thể thay đổi cuộc sống mình nhanh đến vậy.

Trong những ngày tiếp theo, Hạ Mộc Lan bắt đầu quen với nhịp sống mới. Cô theo Thiên Tường đi đến những cuộc họp, ghi chú mọi chi tiết, chuẩn bị tài liệu, và học cách xử lý những tình huống bất ngờ. Mỗi lần nhìn anh làm việc, cô đều bị cuốn hút. Ánh mắt Thiên Tường khi tập trung vào công việc nghiêm túc, bàn tay tinh tế khi sắp xếp giấy tờ, nụ cười hiếm hoi nhưng đủ khiến cô nhớ mãi… tất cả đều khiến cô rung động mà không biết từ lúc nào.

Một buổi chiều, khi họ đang ngồi trong quán cà phê, Thiên Tường bất ngờ nhìn cô, ánh mắt không còn lạnh lùng mà ẩn chứa một điều gì đó khó hiểu. “Cô… đã quen với công việc chưa?”

Hạ Mộc Lan cười nhẹ, hơi đỏ mặt: “Đã quen… nhưng vẫn còn bỡ ngỡ. Tôi… Tôi chưa từng làm việc như thế này.”

Anh gật, ánh mắt dịu dàng nhưng sâu sắc: “Không sao. Tôi sẽ luôn theo sát. Nhưng tôi cũng muốn cô biết… tôi không chỉ nhìn cô bằng con mắt của một trợ lý. Tôi muốn hiểu cô nhiều hơn.”

Cô giật mình, tim đập mạnh. Lời nói ấy không chỉ là công việc, mà còn là một tín hiệu mà cô không thể bỏ qua. Khoảnh khắc ấy, cô nhận ra rằng việc trở thành trợ lý tạm thời của Thiên Tường không chỉ là cơ hội công việc, mà còn là cánh cửa mở ra một thế giới mà cô chưa từng dám mơ tưởng: thế giới gần gũi, thân thiết, và đầy rung động.

Ngày hôm đó, Hạ Mộc Lan về phòng ký túc xá, lòng rối bời. Cô biết rằng cuộc sống của mình đã bắt đầu thay đổi. Một lời mời bất ngờ, một công việc tạm thời, và một người đàn ông với ánh mắt khó quên – tất cả đã tạo nên một khởi đầu mới, nơi mà cảm xúc, trách nhiệm và định mệnh bắt đầu giao hòa.

Cô đặt tay lên trái tim, thầm nhủ: Mình sẽ làm tốt. Mình sẽ không phụ lòng anh… và có lẽ… mình sẽ hiểu thêm về chính mình qua những ngày tháng bên Thiên Tường.

Mưa hôm qua đã rửa sạch phố xá, nhưng trong lòng Hạ Mộc Lan, một cơn mưa khác đang rơi: cơn mưa của cảm xúc, của những rung động đầu tiên, và của những khoảnh khắc định mệnh chưa từng tưởng tượng. Ánh mắt Thiên Tường vẫn in đậm trong tâm trí cô, và cô biết, lần đầu tiên, cô đang thực sự bước vào một mối quan hệ mà cuộc đời mình sẽ không còn như trước.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×