Sáng hôm sau, cung điện vẫn chìm trong không khí trang nghiêm vốn có. Tuy nhiên, với Hà Nhân, bầu không khí hôm nay lại trầm trọng hơn bao giờ hết. Sau đêm theo dõi hầu cận lấy đồ quý, cậu biết rằng bằng chứng đã nằm trong tay, nhưng cách xử lý ra sao mới quan trọng.
Tiểu Long và Lan Nhi đứng cạnh, ánh mắt đầy lo lắng nhưng cũng tin tưởng. Tiểu Long thỏ thẻ:
“Ngươi chuẩn bị sẵn sàng chưa? Dực Vương sẽ trực tiếp hỏi về tình hình, và mọi hành động đều quan trọng.”
Lan Nhi nghiêm giọng:
“Chúng ta phải trình bày trung thực, nhưng không được tiết lộ quá nhiều, chỉ đủ để Hoàng thượng nắm được sự việc và tìm ra thủ phạm.”
Hà Nhân hít một hơi, nhủ thầm: Đây là lần đầu tiên mình phải đối mặt trực tiếp với Dực Vương về một vấn đề nghiêm trọng. Phải bình tĩnh, quan sát, và xử lý khéo léo.
Khi bước vào sân lớn, Dực Vương đã đứng đó từ trước, ánh mắt sắc bén quét qua từng hầu nhân. Hà Nhân cúi đầu sâu, cảm nhận áp lực nặng nề. Ông tiến đến, giọng lạnh nhưng nghiêm trọng:
“Ngươi, Hà Nhân. Ta nghe nói đã phát hiện một số đồ quý bị di chuyển trong đêm qua. Ta muốn biết ngươi đã làm gì để xử lý tình hình.”
Hà Nhân hít một hơi sâu, giọng run run nhưng rõ ràng:
“Bẩm Hoàng thượng, thần cùng hai đồng minh đã theo dõi sự việc, phát hiện hầu cận nam lấy đồ quý. Chúng thần giữ im lặng, không làm ồn, và ghi nhận bằng chứng để trình bày với Hoàng thượng.”
Dực Vương nhíu mày, ánh mắt sắc lạnh. Ông tiến lại gần, dừng trước Hà Nhân, giọng nghiêm nghị:
“Ngươi có thể tin tưởng được không? Ngươi và hai người đó có dám mạo hiểm đứng ra theo dõi mà không báo cáo ngay lập tức?”
Hà Nhân cúi đầu, giọng thành thật:
“Bẩm Hoàng thượng, chúng thần muốn đảm bảo rằng bằng chứng chính xác và rõ ràng trước khi trình bày. Nếu lập tức báo cáo, nguy cơ mất chứng cứ là rất cao ạ.”
Dực Vương im lặng vài giây, ánh mắt như dò xét. Sau đó, ông gật đầu chậm rãi:
“Ngươi dám làm và biết cách xử lý. Ta hài lòng. Nhưng hãy nghe đây: trong cung, sự liều lĩnh dù là vì đúng cũng có thể trả giá đắt. Hãy coi đây là lời cảnh báo đầu tiên.”
Hà Nhân cúi đầu, cảm giác vừa hồi hộp vừa nhẹ nhõm: Dực Vương không chỉ tin tưởng mình, mà còn cảnh báo để mình biết cân nhắc hơn trong tương lai.
Lan Nhi thì thầm vào tai Hà Nhân:
“Ngươi đã làm tốt. Bây giờ phải chuẩn bị cho bước tiếp theo: thủ phạm sẽ bị điều tra, và chúng ta cần đảm bảo rằng không ai nghi ngờ chúng ta.”
Tiểu Long cười khẽ, ánh mắt lấp lánh:
“Đúng vậy. Và đây cũng là cơ hội để chúng ta ghi điểm trong mắt Hoàng thượng.”
Buổi trưa, Dực Vương triệu tập một số hầu cận và quan lại, tiến hành kiểm tra kho đồ quý. Trong lúc này, Hà Nhân cùng Tiểu Long và Lan Nhi đứng phía sau, quan sát từng cử chỉ, từng phản ứng. Khi hầu cận nam bị phát hiện, ánh mắt hắn lóe lên sợ hãi, còn những hầu cận khác thì lặng lẽ rùng mình.
Dực Vương quay lại, ánh mắt sắc bén quét qua Hà Nhân:
“Ngươi đã làm đúng cách. Nhưng hãy nhớ, không phải ai cũng biết suy nghĩ trước khi hành động. Một hầu nhân thông minh phải biết cân nhắc mọi tình huống.”
Hà Nhân cúi đầu, giọng run run nhưng nghiêm túc:
“Bẩm Hoàng thượng, thần sẽ ghi nhớ lời dạy ạ.”
Buổi chiều, khi mọi chuyện lắng xuống, Hà Nhân cùng Tiểu Long và Lan Nhi rút về một góc yên tĩnh. Lan Nhi nói khẽ:
“Ngươi đã bước đầu chứng minh giá trị. Nhưng âm mưu trong cung chưa dừng lại ở đây. Hãy chuẩn bị tinh thần.”
Hà Nhân thở dài, ánh mắt nhìn ra dòng sông ngoài cung điện: Mình đã bắt đầu được tin tưởng, nhưng cũng phải đối mặt với trách nhiệm lớn hơn. Cung điện không chỉ là nơi quyền lực, mà còn là chiến trường âm thầm, nơi một sơ suất có thể trả giá bằng mạng sống hoặc danh dự.
Tiểu Long đặt tay lên vai Hà Nhân, ánh mắt nghiêm túc nhưng tràn đầy quyết tâm:
“Đừng lo, chúng ta sẽ cùng nhau đối phó. Trong cung, đồng minh là chìa khóa để tồn tại.”
Hà Nhân mỉm cười nhẹ, cảm giác ấm áp lan tỏa: Đúng vậy, mình không còn đơn độc. Nhưng phía trước còn nhiều thử thách và bí mật chờ đợi. Và mình phải sẵn sàng cho mọi tình huống, dù khó khăn đến đâu.
Đêm xuống, cung điện chìm trong ánh trăng bạc. Hà Nhân đứng trên ban công, gió nhẹ thổi qua mái ngói, mang theo hơi thở lạnh lẽo của quyền lực và âm mưu. Trong lòng cậu vừa hứng khởi vừa cảnh giác: niềm tin từ Dực Vương đã được củng cố, nhưng thử thách thực sự chỉ mới bắt đầu. Mỗi bước đi, mỗi hành động đều phải cân nhắc kỹ lưỡng, nếu không hậu quả sẽ khôn lường.
Hà Nhân thầm nhủ: Mình sẽ sống sót, bảo vệ đồng minh và tìm hiểu sâu hơn về con người quyền lực đứng phía trước. Đây là cung điện, và mình sẽ không bỏ lỡ bất kỳ cơ hội nào.