hà nhân xuyên không vào triều đại cổ

Chương 9: Bí mật trong đêm


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Đêm xuống trong cung điện, ánh trăng nhạt hắt qua mái ngói, phủ lên những bức tường chạm trổ rồng phượng một lớp ánh bạc lạnh lùng. Không gian yên tĩnh nhưng với Hà Nhân, nó lại chứa đựng sự căng thẳng đến mức cậu không thể nhắm mắt ngay được.

Hôm nay là lần đầu tiên Hà Nhân cùng Tiểu Long và Lan Nhi được giao nhiệm vụ theo dõi một số hầu cận và quan lại, bởi Dực Vương cảm thấy trong cung có những bất ổn nhỏ cần kiểm soát. Tuy nhiên, nhiệm vụ này không được phép để ai biết, ngay cả Dực Vương cũng chỉ giao qua hầu cận đáng tin.

Cả ba rón rén bước qua hành lang, ánh nến từ các trụ đứng dọc hành lang hắt xuống sàn đá, tạo thành những vệt sáng dài và lung linh. Tiểu Long khẽ thì thầm:

“Nghe nói hôm nay có chuyện lạ, một số đồ quý trong kho bị di chuyển bất thường. Nếu phát hiện ra, chúng ta phải báo cáo đúng cách, không để lộ ra việc chúng ta theo dõi.”

Lan Nhi nghiêm mặt, ánh mắt sắc bén:

“Ngươi nhớ, nếu bị phát hiện, chúng ta sẽ là kẻ tình nghi đầu tiên. Không được làm ồn, không để lộ dấu vết.”

Hà Nhân gật đầu, trong lòng vừa hồi hộp vừa háo hức: Đây là lần đầu tiên mình thực sự tham gia vào âm mưu và bí mật của cung điện. Phải cẩn thận, mọi bước đi, mọi hành động đều quan trọng.

Cả ba tiến gần đến gian phòng chứa đồ quý, nơi ánh nến le lói hắt lên những chiếc bình sơn mài, chén dĩa quý, tượng nhỏ bằng ngọc và các vật phẩm giá trị khác. Hà Nhân đứng nép sau một cột, quan sát từng chuyển động của hầu cận và quan lại đang đi qua.

Bỗng nhiên, Hà Nhân phát hiện một hầu cận nam khác, thường xuất hiện với vẻ ngoài bình thường, nhưng hôm nay lại mang theo một túi nhỏ và di chuyển lén lút quanh kho. Cậu nhíu mày, thầm nhủ: Chắc chắn có điều gì không ổn.

Tiểu Long nhìn Hà Nhân, thì thầm:

“Ngươi cũng thấy rồi chứ? Hắn không phải người vô tội. Chúng ta phải theo dõi xem hắn làm gì.”

Lan Nhi gật đầu, giọng thấp:

“Nhưng phải giữ khoảng cách, không để hắn nghi ngờ. Nếu bị phát hiện, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.”

Hà Nhân cùng hai đồng minh lặng lẽ di chuyển, quan sát từng hành động của hầu cận nam. Hắn mở một ngăn tủ nhỏ, cẩn thận lấy ra một vài món đồ quý và nhét vào túi. Hà Nhân nuốt khô nước bọt, cảm giác tim đập dồn dập: Nếu chúng ta bị phát hiện, chắc chắn sẽ bị nghi ngờ là đồng lõa.

Tiểu Long thở nhẹ, thì thầm:

“Chúng ta phải báo cáo Dực Vương đúng cách. Nhưng phải tìm bằng chứng, không được đoán mò.”

Hà Nhân gật đầu, mắt dõi theo hầu cận nam, đồng thời nhẩm tính cách rút lui nếu cần. Cậu nhanh chóng ghi nhớ vị trí các món đồ bị lấy ra và hướng di chuyển của hắn.

Đột nhiên, hầu cận nam quay đầu, ánh mắt quét qua hành lang. Cả ba cứng người, tim đập thình thịch. Nhưng may mắn thay, hắn chỉ nhìn quanh rồi tiếp tục công việc, không phát hiện ra họ.

Sau vài phút căng thẳng, Hà Nhân thì thầm:

“Chúng ta phải hành động ngay. Nếu hắn lấy hết đồ quý, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.”

Lan Nhi khẽ nhíu mày:

“Không thể bắt tại trận, chúng ta phải tạo cơ hội để hắn lộ ra hành động trái phép mà không nghi ngờ chúng ta.”

Tiểu Long gật đầu, rồi thỏ thẻ:

“Chúng ta sẽ đặt một món đồ giả vào vị trí cũ, khi hắn lấy ra, hắn sẽ để lộ dấu vết. Lúc đó, Dực Vương sẽ biết ai làm chuyện này.”

Hà Nhân đồng ý, cả ba bắt đầu phối hợp. Cậu nhanh chóng đặt một chiếc bình giả vào vị trí cũ, Tiểu Long giữ ánh sáng vừa đủ để không bị phát hiện, còn Lan Nhi theo dõi từng cử động của hầu cận nam.

Khi hầu cận nam nhấc chiếc bình giả, ánh mắt hắn chớp chớp, nhận ra điều gì đó khác thường. Hắn liếc quanh, rồi định đặt bình vào túi, nhưng Hà Nhân và hai đồng minh đã ở vị trí tốt nhất để quan sát.

Ngay lúc ấy, một tiếng “cạch” vang lên – chiếc bình giả bị vỡ một chút do đặt không khéo. Hầu cận nam giật mình, ánh mắt nhìn xung quanh hoang mang. Cả ba giữ im lặng, lặng lẽ quan sát.

Hà Nhân thì thầm:

“Đây là cơ hội. Hãy quan sát kỹ, chúng ta sẽ có bằng chứng.”

Lan Nhi lặng lẽ ghi nhớ chi tiết, còn Tiểu Long chuẩn bị sẵn kế hoạch báo cáo Dực Vương vào sáng hôm sau. Hầu cận nam, hoảng hốt, rời khỏi phòng, không nhận ra mình đã để lộ dấu vết.

Sau khi hắn đi, Hà Nhân cùng hai đồng minh thở phào nhẹ nhõm. Lan Nhi nói khẽ:

“Chúng ta đã có bằng chứng, nhưng phải hết sức cẩn thận. Không được để ai biết, ngay cả những hầu cận khác cũng không.”

Hà Nhân gật đầu, trong lòng vừa vui mừng vừa cảnh giác: Càng tiến sâu vào cung, mọi hành động đều có thể gây nguy hiểm. Nhưng hôm nay, chúng ta đã bước đầu kiểm soát được tình huống.

Cả ba rút về chỗ ẩn nấp, bàn bạc kế hoạch báo cáo Dực Vương. Hà Nhân nhận ra rằng, cung điện không chỉ là nơi quyền lực và nghi lễ, mà còn là nơi âm mưu rình rập khắp nơi. Đồng thời, cậu hiểu rằng niềm tin từ Dực Vương không chỉ là may mắn, mà phải được củng cố bằng hành động thông minh và khéo léo.

Đêm khuya, Hà Nhân đứng trên ban công, ánh trăng hắt lên mái ngói, lặng lẽ quan sát từng cử động xung quanh. Cậu biết rằng, từ giờ trở đi, mỗi bước đi, mỗi hành động đều phải tính toán cẩn thận, nhưng đồng thời cũng là cơ hội để chứng minh giá trị, giành niềm tin của Dực Vương và bảo vệ những đồng minh tin cậy.

Trong lòng Hà Nhân, vừa có cảm giác tự tin vừa căng thẳng: âm mưu trong cung vừa hé lộ, nhưng phía trước còn nhiều điều bất ngờ hơn. Cậu phải tiếp tục học hỏi, quan sát và hành động khéo léo để tồn tại trong thế giới đầy quyền lực và thử thách này.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×