Đêm phủ lên cung điện, ánh trăng bạc chiếu xuyên qua mái ngói, soi rọi từng hành lang dài và những cánh cửa chạm trổ tinh xảo. Không khí yên lặng nhưng căng thẳng, bởi Hà Nhân biết rằng âm mưu vừa hé lộ chỉ là phần nổi của tảng băng, còn nhiều điều đang chờ đợi phía sau những bức tường vàng son.
Hà Nhân cùng Tiểu Long và Lan Nhi tụ tập trong một căn phòng nhỏ, nơi ánh nến le lói hắt lên những bức bình phong. Lan Nhi mở túi, lấy ra những bản ghi chú cẩn thận, chỉ vào các chi tiết mà họ quan sát được từ đêm trước: hầu cận nam lấy đồ quý, di chuyển bí mật, và những dấu hiệu bất thường khác trong kho đồ.
“Ngươi thấy không,” Lan Nhi nói khẽ, giọng nghiêm trọng, “đây không chỉ là hành vi trộm cắp. Hắn đang phối hợp với ai đó trong cung để tạo ra một âm mưu lớn hơn. Nếu không ngăn chặn, hậu quả sẽ khôn lường.”
Tiểu Long gật đầu, ánh mắt đầy quyết tâm:
“Chúng ta phải tìm ra kẻ đứng sau. Không chỉ báo cáo Dực Vương, mà còn phải nắm rõ tình hình để đối phó. Trong cung, thông tin là sức mạnh.”
Hà Nhân thở dài, nhưng ánh mắt sáng lên: Đúng vậy, đây là cơ hội để chứng minh bản thân. Nhưng mọi bước đi đều phải khéo léo. Một sai lầm nhỏ cũng có thể bị nghi ngờ.
Cả ba quyết định theo dõi hầu cận nam lần nữa, rón rén di chuyển qua hành lang tối. Mỗi bước chân đều nhẹ nhàng, không gây tiếng động, và mắt họ dõi theo từng hành động của hắn. Khi hầu cận nam tiếp cận phòng kho, hắn mở một ngăn tủ khác và lấy ra một bức thư nhỏ, đọc lén trước khi cất vào túi. Hà Nhân nắm chắc tay, nhận ra đây có thể là manh mối quan trọng.
Lan Nhi thì thầm:
“Đọc kỹ nội dung bức thư, chúng ta có thể biết được âm mưu phía sau. Nhưng phải hết sức cẩn thận, nếu bị phát hiện, hậu quả sẽ nghiêm trọng.”
Hà Nhân gật đầu, hít một hơi sâu, và cùng Tiểu Long áp sát, quan sát. Khi hầu cận nam rời đi, cả ba nhanh chóng lượm bức thư và ẩn mình trong bóng tối. Hà Nhân mở ra xem, mắt dõi theo từng chữ: bức thư tiết lộ một âm mưu nhằm hạ bệ một quan chức cao cấp trong cung, đồng thời đánh lạc hướng Dực Vương về một số vụ việc khác.
Tiểu Long nhíu mày, giọng thấp:
“Đây là một kế hoạch tinh vi. Chúng ta phải hành động cẩn trọng. Nếu bức thư rơi vào tay kẻ khác, hậu quả sẽ nghiêm trọng.”
Lan Nhi gật đầu:
“Chúng ta sẽ dùng thông tin này để báo cáo Dực Vương đúng lúc, nhưng phải tạo điều kiện để kẻ chủ mưu lộ diện. Chỉ có như vậy, Hoàng thượng mới tin tưởng chúng ta và chúng ta mới bảo vệ được bản thân.”
Hà Nhân cảm thấy nhịp tim dồn dập. Mình chưa bao giờ tham gia vào những chuyện phức tạp đến thế. Nhưng đây là cơ hội để chứng minh trí tuệ và sự khéo léo của mình.
Ngày hôm sau, Hà Nhân cùng đồng minh chuẩn bị trình bày thông tin cho Dực Vương. Cậu biết rằng, lúc này, niềm tin của Hoàng thượng đã được xây dựng từ các hành động trước, nhưng vẫn phải cẩn trọng từng chi tiết khi báo cáo.
Khi bước vào sân lớn, Dực Vương đứng đó, ánh mắt sắc bén quét qua mọi hầu nhân. Ông tiến đến Hà Nhân, giọng nghiêm trọng:
“Ngươi đã theo dõi tình hình và thu thập thông tin. Ta muốn nghe chi tiết, nhưng phải chính xác và đủ bằng chứng. Không được đoán mò hay thêu dệt.”
Hà Nhân cúi đầu, giọng run run nhưng rõ ràng:
“Bẩm Hoàng thượng, thần cùng hai đồng minh đã phát hiện hầu cận nam lấy đồ quý và nhận được một bức thư tiết lộ âm mưu hạ bệ quan chức trong cung. Chúng thần đã giữ nguyên bức thư để trình bày và đảm bảo bằng chứng đầy đủ ạ.”
Dực Vương im lặng, ánh mắt dò xét từng biểu hiện trên khuôn mặt Hà Nhân. Sau vài giây căng thẳng, ông gật đầu chậm rãi:
“Ngươi biết quan sát, biết giữ bí mật và biết cách hành động khéo léo. Đây là điều mà không phải hầu nhân nào cũng làm được. Ta hài lòng.”
Hà Nhân cúi đầu, cảm giác vừa nhẹ nhõm vừa hồi hộp: Niềm tin từ Dực Vương ngày càng được củng cố, nhưng thử thách phía trước còn khốc liệt hơn.
Lan Nhi thì thầm:
“Ngươi đã làm tốt, nhưng hãy chuẩn bị tinh thần. Kẻ chủ mưu chưa bị lộ hết. Chúng ta phải theo dõi và bảo vệ đồng minh.”
Tiểu Long gật đầu, ánh mắt đầy quyết tâm:
“Đúng vậy. Và đây là cơ hội để chứng minh mình xứng đáng với niềm tin của Hoàng thượng.”
Buổi tối, khi ánh nến lung linh trong các gian phòng, Hà Nhân đứng trên ban công, nhìn dòng sông phản chiếu ánh trăng, lặng lẽ suy nghĩ: Âm mưu trong cung đã hé lộ, nhưng phía trước còn nhiều điều chưa biết. Mình phải sống sót, bảo vệ đồng minh, và khéo léo đối phó với những thử thách quyền lực phía trước.
Gió đêm thổi qua mái ngói, mang theo hương trầm và tiếng chim đêm. Hà Nhân biết rằng, mỗi bước đi, mỗi hành động trong cung đều quan trọng, và chỉ có sự khéo léo, trí tuệ và đồng minh đáng tin cậy mới giúp cậu tồn tại.
Trong lòng Hà Nhân vừa hứng khởi vừa cảnh giác: cung điện đầy quyền lực và âm mưu, nhưng cũng là nơi để chứng minh trí tuệ, lòng dũng cảm và khả năng sinh tồn của một người trẻ như mình.