Sáng hôm đó, Hà Nhân thức dậy trong căn phòng đơn sơ nhưng gọn gàng mà các hầu cận sắp đặt. Mùi hương trầm thoang thoảng trong không khí khiến cậu vừa tỉnh ngủ đã cảm thấy một phần áp lực của cung điện. Cậu ngồi dậy, nhìn quanh, nhận ra mình đang ở trong một thế giới hoàn toàn xa lạ.
Một hầu cận trẻ tuổi bước vào, cúi chào:
“Ngươi thức rồi ạ. Hôm nay sẽ là ngày ngươi bắt đầu học cách sinh hoạt và phục vụ trong cung.”
Hà Nhân gật đầu, trong lòng vừa lo lắng vừa háo hức. Cậu tự nhủ: “Phải nhanh chóng học cách thích nghi, nếu không sẽ gặp rắc rối ngay.”
Khi bước ra sân, Hà Nhân thấy dãy hầu nhân khác đang xếp hàng tập luyện: đi đứng, cúi chào, phục vụ trà, bày trí đồ vật—mọi thứ đều chuẩn xác đến từng chi tiết. Cậu lúng túng bước theo nhịp, cố gắng quan sát và làm theo. Nhưng chỉ một bước đi sai, một cú cúi không đúng góc, Hà Nhân đã bị một hầu cận khác nhíu mày:
“Đi đứng kiểu gì vậy? Ngươi là hầu nhân mới, nhưng cũng phải học cách đứng cho đúng!”
Hà Nhân đỏ mặt, cúi đầu, cố gắng nhắc bản thân bình tĩnh: “Quan sát và học hỏi, không được mắc lỗi, chỉ cần hôm nay sống sót…”
Một thái giám già xuất hiện, giọng nghiêm nghị:
“Ngươi là hầu nhân mới, tên Hà Nhân phải không? Hãy chú ý quan sát, đừng để sai sót trong cung. Một hầu nhân yếu kém sẽ không được phép tồn tại lâu trong nơi này.”
Hà Nhân gật đầu, lòng đầy áp lực nhưng quyết tâm. Cậu biết rằng mỗi hành động nhỏ đều được theo dõi, và một sơ suất sẽ khiến Dực Vương nghi ngờ.
Ngày trôi qua với hàng loạt bài học: cách bưng khay trà, cách cúi đầu trước quan lại, cách sắp xếp đồ vật trên bàn, thậm chí cách đi nhẹ để không gây tiếng động. Hà Nhân vừa học vừa quan sát, cố gắng ghi nhớ mọi chi tiết.
Một lúc sau, một hầu cận nữ tiến đến, nhỏ nhẹ:
“Ngươi còn lạ lẫm lắm. Nếu cần giúp, cứ nhìn cách chúng tôi làm mà học.”
Hà Nhân nhìn cô, mỉm cười cảm ơn, rồi tiếp tục luyện tập. Cậu nhận ra rằng, ngoài việc tuân thủ nghi thức, còn phải biết quan sát, học hỏi nhanh và thích nghi với mọi tình huống bất ngờ.
Đến buổi trưa, Hà Nhân được giao nhiệm vụ bưng khay trà phục vụ Dực Vương trong buổi họp nội cung. Cậu hít một hơi thật sâu, tay cầm khay, bước từng bước uyển chuyển nhưng vẫn run run. Khi đặt khay trước mặt Dực Vương, cậu cúi đầu sâu, giọng run run:
“Bẩm Hoàng thượng, trà đã sẵn sàng ạ.”
Dực Vương nhìn Hà Nhân một lúc lâu, ánh mắt sắc lạnh nhưng có phần đánh giá:
“Ngươi biết quan sát và học hỏi. Ít nhất hôm nay không mắc lỗi lớn.”
Hà Nhân thở phào nhẹ nhõm. Lúc này, cậu mới nhận ra: khó khăn trong cung không chỉ là hành động bên ngoài mà còn là việc làm sao để được tin tưởng và sống sót trong một thế giới xa lạ.
Buổi chiều, Hà Nhân đứng trên ban công nhỏ nhìn ra dòng sông uốn lượn ngoài cung điện, ánh hoàng hôn nhuộm đỏ mái ngói. Cậu tự nhủ:
“Được rồi, Hà Nhân. Đây là thế giới mới, và mình phải học cách sống sót trong nó. Phải hòa nhập, phải quan sát, và… phải tìm cách hiểu Dực Vương.”
Những ngày đầu trong cung kết thúc, nhưng Hà Nhân biết rằng chặng đường phía trước còn dài, đầy thử thách, va chạm, và cả những điều chưa từng trải qua. Cậu không biết mình sẽ tồn tại được bao lâu, nhưng một điều chắc chắn: Hà Nhân sẽ không bỏ cuộc.