Sáng hôm sau, Hà Nhân được hầu cận dẫn vào một gian phòng lớn, nơi ánh nắng xuyên qua cửa chớp, chiếu những vệt sáng dài trên sàn gạch đỏ. Căn phòng rộng lớn, trần cao, chạm trổ tinh xảo, lấp lánh những ánh vàng của đèn lồng treo trên trần. Không gian khiến Hà Nhân cảm thấy vừa choáng ngợp vừa căng thẳng: đây chính là nơi Dực Vương tiếp kiến các hầu cận và quan lại.
Hà Nhân cúi đầu thấp, tay đặt thẳng trên thành khay trà mà các hầu cận đã chuẩn bị từ trước. Tim cậu đập nhanh, cổ họng khô đắng. Cậu biết rằng, cuộc gặp này sẽ quyết định tương lai ở lại triều đình.
Chỉ vài phút sau, cửa phòng bật mở, tiếng bước chân đều đặn vang lên, và Dực Vương xuất hiện. Ông cao lớn, dáng người thẳng, mặc long bào màu lam thẫm, thêu rồng vàng tinh xảo. Ánh mắt ông sắc bén như dao, quét qua từng hầu nhân, cuối cùng dừng lại trên Hà Nhân.
“Ngươi là hầu nhân mới?” giọng ông lạnh lùng, nhưng ẩn chứa uy quyền không thể chối cãi.
Hà Nhân cúi đầu sâu, giọng run run:
“Bẩm Hoàng thượng, thần là Hà Nhân, vừa được phái đến cung để phục vụ ạ.”
Dực Vương nhíu mày, bước tới một bước, ánh mắt dò xét từng chi tiết: từ dáng đi, cách cúi đầu, đến ánh nhìn của Hà Nhân.
“Ngươi… khác hẳn các hầu nhân khác. Quần áo, cách đi đứng, thậm chí giọng nói, đều lạ lẫm. Hãy cho ta biết, ngươi đến từ đâu?”
Hà Nhân nuốt khô nước bọt, cảm giác tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Nếu nói ra sự thật rằng mình đến từ thời hiện đại, chắc chắn sẽ bị coi là kẻ điên hoặc kẻ lừa đảo. Cậu đành nén lại, cúi đầu:
“Bẩm Hoàng thượng, thần sinh ra và lớn lên tại nơi khác, nay mới đến cung. Thần nguyện tuân mệnh và phục vụ trọn vẹn.”
Dực Vương hừ nhẹ, ánh mắt vẫn sắc lạnh, nhưng có phần tò mò. Ông tiến một bước, chỉ tay:
“Được. Hôm nay, ta sẽ thử xem năng lực của ngươi ra sao. Ngươi sẽ phục vụ tại buổi yến tiệc tiếp các quan đại thần. Mọi chi tiết đều phải hoàn hảo, sai một ly đi một dặm. Nếu thất bại… hậu quả sẽ không nhẹ.”
Hà Nhân gật đầu, trong lòng vừa căng thẳng vừa quyết tâm. Đây là cơ hội để cậu chứng minh bản thân, dù cậu vẫn chưa biết cách thích nghi hoàn toàn với luật lệ cung đình.
Buổi yến tiệc bắt đầu. Các hầu nhân xếp hàng chuẩn bị phục vụ, nhưng Hà Nhân lại cảm thấy lạc lõng: từng bước đi, từng cú cúi người, từng cách cầm khay đều khác hoàn toàn với cách mà cậu học được ngày hôm qua.
Nhưng Hà Nhân nhanh chóng nhắc nhở bản thân: “Quan sát, học hỏi và thực hành. Chỉ cần không mắc lỗi, sẽ sống sót.”
Khi khay trà được dâng trước mặt Dực Vương, Hà Nhân cúi đầu, giọng run run nhưng cố gắng đều đặn:
“Bẩm Hoàng thượng, trà đã sẵn sàng ạ.”
Dực Vương liếc nhìn, ánh mắt như muốn nhìn thấu tâm can, rồi nhíu mày:
“Ngươi biết quan sát và điều chỉnh. Ít nhất, hôm nay không mắc lỗi lớn. Ta sẽ tiếp tục theo dõi ngươi.”
Sau buổi yến tiệc, Dực Vương rút Hà Nhân ra một góc riêng. Ông hỏi nhỏ:
“Ngươi không giống các hầu nhân khác. Ta chưa từng thấy ai nhanh nhẹn và khéo léo như vậy lần đầu vào cung. Nhưng… tại sao mắt ngươi luôn dõi theo mọi thứ, như muốn hiểu tất cả?”
Hà Nhân lúng túng, nhưng cậu cố gắng mỉm cười:
“Bẩm Hoàng thượng, thần chỉ muốn phục vụ tốt nhất có thể. Không dám khác.”
Dực Vương khẽ nhíu mày, dường như vừa hài lòng vừa nghi ngờ. Ông quay lưng bước đi, giọng lạnh nhưng rõ ràng hơn một chút:
“Được. Ngươi sẽ có cơ hội chứng minh giá trị của mình. Nhưng hãy nhớ… cung điện này không phải nơi dễ sống. Hãy cẩn trọng.”
Hà Nhân nhìn theo bóng dáng Dực Vương, trong lòng vừa sợ vừa tò mò. Cậu nhận ra rằng mối quan hệ giữa mình và vị hoàng tử này sẽ quyết định số phận trong cung. Đồng thời, cậu cũng hiểu rằng đây chỉ là thử thách đầu tiên, và những gì phía trước còn khó khăn và nguy hiểm hơn nhiều.
Buổi chiều, Hà Nhân đứng trên ban công, nhìn dòng sông uốn lượn ngoài cung, ánh hoàng hôn nhuộm đỏ mái ngói. Gió thổi qua, mang theo hương trầm và tiếng chim. Cậu tự nhủ:
“Được rồi, Hà Nhân. Đây là thế giới xa lạ, nhưng mình sẽ phải học cách sống sót. Và hơn hết, mình sẽ tìm hiểu Dực Vương và cách tồn tại ở nơi này.”
Một hành trình mới vừa mở ra, đầy thử thách, bất ngờ và cả những cảm xúc chưa từng trải qua…