hà nhân xuyên không vào triều đại cổ

Chương 5: Va chạm văn hóa


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ngày hôm đó, Hà Nhân thức dậy với cảm giác vừa hồi hộp vừa háo hức. Sau vài ngày bước đầu làm quen, cậu bắt đầu nhận ra rằng cuộc sống trong cung điện không hề đơn giản. Mọi thứ, từ cách đi đứng, nói năng, đến việc cầm chén bát, đều phải tuân thủ nghiêm ngặt luật lệ cung đình.

Hầu cận dẫn Hà Nhân xuống sân lớn, nơi các hầu nhân đang luyện tập di chuyển, cúi đầu và bưng khay. Nhưng lần này, bài học không chỉ là kỹ năng phục vụ mà còn là sự hòa nhập với văn hóa triều đình.

Một hầu cận nữ tiến đến, vẻ mặt khó chịu:

“Ngươi vẫn đi đứng như đang dạo phố ngoài chợ! Nếu muốn được coi là hầu nhân chính thức, hãy học cách di chuyển như chúng tôi!”

Hà Nhân đỏ mặt, cúi đầu, vừa tự nhủ: “Được rồi, phải bình tĩnh. Hãy quan sát và bắt chước.” Cậu liếc mắt nhìn các hầu nhân khác, bắt đầu điều chỉnh dáng đi, cúi thấp hơn, bước chậm rãi nhưng uyển chuyển.

Tuy nhiên, những hành động nhỏ của Hà Nhân vẫn tạo ra những tình huống hài hước. Khi bưng khay trà qua một hầm cầu thang nhỏ, cậu vô tình chạm vào một chiếc bình sơn mài, khiến nó rung lắc và phát ra tiếng “cạch” vang. Cả hàng hầu nhân và thái giám xung quanh đều quay lại nhìn.

Hà Nhân đỏ mặt, vội vàng cúi đầu:

“Xin lỗi… xin lỗi, thần không cố ý ạ!”

Một thái giám già đứng gần đó lắc đầu, giọng nghiêm:

“Ngươi chưa quen, nhưng phải cẩn thận. Một sơ suất nhỏ trong cung cũng có thể gây hậu quả lớn.”

Hà Nhân hít một hơi thật sâu, tập trung tinh thần. Cậu nhận ra rằng không chỉ là kỹ năng, mà còn là thái độ, sự chú ý và khả năng ứng biến, tất cả đều quyết định việc tồn tại trong cung.

Buổi chiều, Dực Vương xuất hiện, đi dạo quanh sân cung. Ánh mắt ông dừng lại trên Hà Nhân, ánh lên vẻ vừa tò mò vừa đánh giá. Ông tiến đến gần, hỏi giọng lạnh nhưng có phần quan tâm:

“Ngươi dường như biết quan sát, nhưng vẫn thiếu sự nhạy bén trong một số tình huống. Hãy cho ta thấy hôm nay ngươi đã học được gì.”

Hà Nhân cúi đầu, giọng tự tin hơn một chút:

“Bẩm Hoàng thượng, thần đã quan sát cách các hầu nhân di chuyển, cúi chào và phục vụ. Thần sẽ làm đúng theo nghi thức ạ.”

Dực Vương gật đầu, nhìn kỹ từng cử chỉ của Hà Nhân. Một nụ cười khẽ lóe lên trên môi ông, khó nhận ra nhưng đủ để Hà Nhân cảm thấy: ông bắt đầu chú ý đến mình hơn.

Ngay lúc đó, một hầu cận khác cố tình tạo khó khăn, đặt chén không đúng vị trí để thử Hà Nhân. Cậu hít một hơi, nhắc bản thân bình tĩnh. Với sự quan sát tinh tường từ những ngày qua, Hà Nhân nhanh chóng điều chỉnh chén bát về đúng vị trí, cúi đầu nhẹ nhàng trước Dực Vương:

“Bẩm Hoàng thượng, đã xong ạ.”

Dực Vương dừng lại, ánh mắt sắc bén nhưng có phần hài lòng:

“Ngươi biết cách ứng biến. Ta sẽ để mắt đến ngươi.”

Hà Nhân thở phào nhẹ nhõm, cảm giác như vừa trải qua một trận chiến nhỏ. Cậu nhận ra rằng cung điện không chỉ là nơi quyền lực và uy nghiêm, mà còn là môi trường để những ai khéo léo và thông minh tồn tại.

Chiều hôm đó, khi Hà Nhân đứng trên ban công nhìn dòng sông đỏ rực ánh hoàng hôn, cậu tự nhủ:

“Được rồi, Hà Nhân. Đây là thế giới xa lạ, nhưng mình đã bắt đầu học cách thích nghi. Càng học, mình càng nhận ra rằng… Dực Vương không chỉ là một vị hoàng tử nghiêm khắc, mà còn là chìa khóa để mình tồn tại trong nơi này.”

Gió chiều thổi qua, lá cờ phấp phới trên mái ngói, như báo hiệu một hành trình đầy thử thách, bí ẩn và cả những cảm xúc chưa từng trải qua. Hà Nhân biết rằng, từ bây giờ, mỗi bước đi, mỗi hành động của mình đều phải cẩn trọng, nhưng đồng thời cũng là cơ hội để chứng minh giá trị và sinh tồn trong thế giới này.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×