hà nhân xuyên không vào triều đại cổ

Chương 6: Giải quyết sự cố cung đình


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi sáng hôm ấy, Hà Nhân vừa mở mắt đã nghe thấy tiếng hối hả từ bên ngoài. Cung điện vốn nghiêm ngặt hôm nay càng trở nên hỗn loạn. Hầu cận chạy khắp nơi, thái giám la hét chỉ đạo, trong khi các quan lại xuất hiện với vẻ mặt lo lắng.

Hà Nhân vội vàng mặc quần áo gọn gàng, cúi đầu chào hầu cận:

“Có chuyện gì xảy ra ạ?”

Một hầu cận trẻ tuổi trả lời:

“Bẩm Hà Nhân, trong khi chuẩn bị cho buổi tiệc tiếp quan lại phương Bắc, một số đồ quý đã bị rơi vỡ. Hoàng thượng đang tức giận, mọi người đều không biết xử lý ra sao.”

Hà Nhân thầm nhủ: Đây là cơ hội để chứng minh giá trị. Cậu nhanh chóng đi theo dòng người đến sân lớn, nơi Dực Vương đang đứng giữa, ánh mắt sắc lạnh quét qua từng hầu nhân.

“Ngươi là hầu nhân mới, tên Hà Nhân phải không?” Dực Vương hỏi giọng lạnh. “Ta muốn xem ngươi có thể làm gì để giải quyết tình huống này.”

Hà Nhân cúi đầu, giọng run run nhưng đầy quyết tâm:

“Bẩm Hoàng thượng, xin để thần xem xét tình hình và đưa ra cách xử lý ạ.”

Cậu nhanh chóng quan sát hiện trường: những chiếc bình quý bị vỡ, một số chén dĩa bị xáo trộn, hầu cận lúng túng không biết đâu mà lần. Hà Nhân hít một hơi, nhẩm tính cách sắp xếp hợp lý: phân loại đồ vỡ, gom chén còn nguyên, sắp xếp lại trên khay sạch, đồng thời hướng dẫn hầu nhân di chuyển nhẹ nhàng, tránh va chạm thêm.

Các hầu cận nhìn Hà Nhân với ánh mắt ngạc nhiên khi thấy cách cậu vừa nhanh nhẹn vừa chính xác. Một hầu cận trẻ thốt lên:

“Người này… không giống hầu nhân bình thường!”

Dực Vương đứng quan sát từ xa, ánh mắt vẫn sắc lạnh nhưng thoáng một tia quan tâm. Khi Hà Nhân hoàn tất việc sắp xếp, cúi đầu trước Dực Vương:

“Bẩm Hoàng thượng, tất cả đã ổn ạ. Tiệc có thể tiếp tục mà không gặp trở ngại.”

Dực Vương im lặng vài giây, sau đó gật đầu:

“Ngươi biết quan sát, biết phân tích và xử lý tình huống. Ít nhất hôm nay, ngươi đã chứng minh được khả năng.”

Hà Nhân thở phào, trong lòng vừa vui mừng vừa căng thẳng. Cậu nhận ra rằng không chỉ phải tuân theo luật lệ cung đình, mà còn phải biết ứng biến, sử dụng trí thông minh để tồn tại.

Sau sự cố, Dực Vương kéo Hà Nhân lại gần, giọng vẫn lạnh nhưng có phần thân thiện hơn:

“Ngươi không phải hầu nhân bình thường. Ta sẽ để mắt đến ngươi. Nhưng hãy nhớ, trong cung điện, một sơ suất nhỏ cũng có thể trả giá đắt.”

Hà Nhân cúi đầu, giọng nghiêm túc:

“Bẩm Hoàng thượng, thần sẽ cẩn thận và tuân mệnh ạ.”

Buổi chiều, Hà Nhân đứng trên ban công, nhìn dòng sông uốn lượn bên ngoài, ánh hoàng hôn nhuộm đỏ mái ngói. Cậu nhận ra rằng một hầu nhân mới như mình không chỉ cần khéo léo, mà còn cần trí tuệ và sự quan sát tinh tường. Hành trình ở triều đại cổ mới chỉ bắt đầu, và cậu biết rằng những thử thách tiếp theo sẽ còn khốc liệt hơn.

Trong lòng Hà Nhân, vừa nảy lên một cảm giác tự tin: cậu đã bước đầu chứng minh khả năng, và Dực Vương có thể sẽ là người tin tưởng mình. Nhưng đồng thời, cậu cũng hiểu rằng, mọi bước đi tiếp theo đều phải cẩn trọng, bởi cung điện này ẩn chứa không ít âm mưu và nguy hiểm.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×