hà nhân xuyên không vào triều đại cổ

Chương 7: Niềm tin đầu tiên


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi sáng trong cung điện bắt đầu như mọi ngày, nhưng với Hà Nhân, mọi thứ đều khác lạ. Cậu thức dậy trong căn phòng gọn gàng, hương trầm thoang thoảng, ánh sáng nhẹ xuyên qua cửa sổ chạm trổ. Trong lòng cậu vẫn còn cảm giác hồi hộp sau sự cố tiệc hôm trước. Dù đã giải quyết tình huống thành công, Hà Nhân hiểu rằng niềm tin từ Dực Vương chỉ mới là bước khởi đầu, và để tồn tại lâu dài, cậu phải chứng minh nhiều hơn.

Hầu cận dẫn Hà Nhân xuống sân lớn, nơi các hầu nhân đang luyện tập phục vụ trà và di chuyển theo nhịp điệu nghi thức cung đình. Hôm nay, bài học không chỉ là kỹ năng mà còn là sự hòa nhập với văn hóa cung điện, cách ứng xử khéo léo giữa các hầu nhân.

Các hầu nhân khác liếc nhìn Hà Nhân, ánh mắt vừa tò mò vừa nghi ngờ. Một hầu cận nữ cao ráo, khuôn mặt lạnh lùng, tiến tới trước cậu. Cô nhìn Hà Nhân từ đầu đến chân, rồi thốt ra:

“Ngươi vẫn đi đứng như thể đang dạo phố ngoài chợ! Nếu muốn tồn tại ở đây, hãy học cách di chuyển đúng quy tắc của cung.”

Hà Nhân đỏ mặt, cúi đầu, tự nhủ: Được rồi, phải bình tĩnh. Quan sát và học theo. Cậu tập trung quan sát từng bước đi, từng cú cúi, cách các hầu nhân giữ thăng bằng khi bưng khay. Cậu cố gắng nhại theo từng cử chỉ, từng nhịp thở, từng ánh mắt.

Buổi sáng trôi qua với hàng loạt tình huống thử thách. Một vài hầu cận cố tình đặt chén không đúng vị trí, như muốn thử khả năng phản ứng của Hà Nhân. Một lần, khi cậu bước qua một hành lang hẹp, va nhẹ vào một chiếc bình sơn mài, phát ra tiếng “cạch” vang lên. Cả hàng hầu nhân và thái giám xung quanh quay lại nhìn.

Hà Nhân đỏ mặt, cúi đầu sâu:

“Xin lỗi… xin lỗi, thần không cố ý ạ!”

Một thái giám già đứng gần đó lắc đầu, giọng nghiêm nghị:

“Ngươi còn non nớt lắm. Một sơ suất trong cung cũng có thể gây ra hậu quả nghiêm trọng. Hãy chú ý quan sát và tập trung.”

Cậu hít một hơi sâu, tự nhủ phải kiên nhẫn. Càng tập luyện, Hà Nhân càng nhận ra rằng khéo léo, sự quan sát và khả năng ứng biến mới là yếu tố sống còn, hơn cả sức mạnh hay tuổi tác.

Buổi trưa, Dực Vương xuất hiện trong sân, ánh mắt sắc lạnh quét qua các hầu nhân. Khi ánh mắt ông dừng lại trên Hà Nhân, cậu cảm nhận áp lực mạnh mẽ, tim đập thình thịch. Ông tiến tới gần, giọng lạnh nhưng đầy uy quyền:

“Ngươi đã chứng minh khả năng hôm qua. Hôm nay, ta muốn xem ngươi sẽ làm gì khi đối mặt với xung đột với hầu cận khác.”

Ngay lập tức, hầu cận nữ cao ráo hôm sáng cố tình đặt khay trà sai vị trí. Hà Nhân hít một hơi, nhắc bản thân bình tĩnh. Cậu nhanh chóng điều chỉnh khay về đúng chỗ, cúi đầu nhẹ nhàng trước Dực Vương:

“Bẩm Hoàng thượng, đã xong ạ.”

Hầu cận nữ hơi ngạc nhiên, nhưng cúi đầu tán thành. Dực Vương đứng quan sát, ánh mắt sắc bén nhưng có phần hài lòng. Ông tiến lại gần, giọng lạnh lùng nhưng có phần đánh giá:

“Ngươi biết cách ứng biến, giữ bình tĩnh và giải quyết vấn đề. Đây là điều mà không phải hầu nhân nào cũng làm được.”

Hà Nhân cúi đầu, giọng run run nhưng nghiêm túc:

“Bẩm Hoàng thượng, thần chỉ cố gắng hết sức để không mắc sai lầm ạ.”

Sau buổi sáng đầy căng thẳng, Hà Nhân được dẫn đi tham quan các gian phòng phụ trong cung điện, nơi lưu trữ tài liệu và đồ quý. Trên đường đi, cậu nhận ra những bí mật của triều đình: nơi giữ danh sách nhân sự, nơi bảo quản các món đồ quý hiếm và cả những bức thư mật mà chỉ hầu cận thân tín mới được phép chạm vào.

Các hầu cận khác bắt đầu nhìn Hà Nhân bằng ánh mắt tôn trọng hơn. Một số còn lén thì thầm:

“Người này… khác hẳn hầu nhân bình thường.”

Hà Nhân biết rằng, để tồn tại lâu dài, không chỉ kỹ năng, mà còn sự thông minh và khả năng xây dựng quan hệ là cực kỳ quan trọng.

Chiều xuống, Hà Nhân đứng trên ban công, nhìn dòng sông uốn lượn ngoài cung điện, ánh hoàng hôn nhuộm đỏ mái ngói. Trong lòng cậu vừa dấy lên niềm vui vừa xen lẫn lo lắng:

“Mình đã chứng minh được phần nào khả năng, Dực Vương bắt đầu tin tưởng… nhưng phía trước còn nhiều thử thách. Mình phải học cách sống sót, và… hiểu được con người quyền lực phía trước.”

Gió chiều thổi qua, lá cờ phấp phới trên mái ngói, như báo hiệu một hành trình đầy thử thách, âm mưu và cả những cảm xúc chưa từng trải qua. Hà Nhân biết rằng, từ bây giờ, mỗi bước đi, mỗi hành động của mình đều phải cẩn trọng, nhưng đồng thời cũng là cơ hội để chứng minh giá trị và sinh tồn trong thế giới này.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×