hà nhân xuyên không vào triều đại cổ

Chương 8: Những đồng minh bất ngờ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ngày mới bắt đầu trong cung điện mang theo hơi thở vừa uy nghiêm vừa lạnh lẽo, nhưng với Hà Nhân, nó còn ẩn chứa cả cơ hội và thử thách. Sau niềm tin ban đầu từ Dực Vương, cậu biết rằng sự sống sót lâu dài trong cung không chỉ phụ thuộc vào kỹ năng, mà còn nhờ bạn đồng hành và sự quan sát tinh tường.

Hầu cận dẫn Hà Nhân đi dọc hành lang dài, qua những bức bình phong chạm rồng phượng, nơi treo đầy các bức thư mật của triều đình. Hà Nhân vừa đi vừa quan sát, thầm nhủ: Nếu biết tận dụng thông tin, mình sẽ có lợi thế lớn. Nhưng cậu cũng hiểu rằng, trong cung, bí mật không phải thứ để phô trương, nếu lộ ra một chút sơ suất, hậu quả sẽ nghiêm trọng.

Khi bước vào sân lớn, Hà Nhân thấy một nhóm hầu cận đang luyện tập phục vụ trà. Một số liếc nhìn cậu với ánh mắt tò mò, trong khi một vài người tỏ vẻ nghi ngờ. Trong số đó, có hai hầu cận nổi bật: một nam tên Tiểu Long, cao ráo, lanh lợi, thường xuyên cười trêu chọc các hầu nhân khác; một nữ tên Lan Nhi, điềm tĩnh, sắc sảo, ánh mắt luôn quan sát kỹ lưỡng mọi hành động xung quanh.

Tiểu Long tiến tới, nháy mắt với Hà Nhân:

“Nghe nói hôm qua ngươi xử lý sự cố khá ổn. Có vẻ Dực Vương đã để ý đến ngươi rồi đấy.”

Hà Nhân cười khẽ, vừa nghiêm túc vừa e dè:

“Cũng chỉ là may mắn thôi ạ. Mình còn nhiều điều phải học lắm.”

Lan Nhi đứng bên cạnh, ánh mắt sắc bén như muốn đánh giá cậu, hỏi:

“Ngươi không giống hầu nhân bình thường. Nhìn ngươi đi đứng, phục vụ, có vẻ quen thuộc với nhiều thứ hiện đại?”

Hà Nhân hơi bối rối, nhưng giữ bình tĩnh:

“Bẩm, chỉ là có chút kinh nghiệm thôi ạ. Mình muốn học hỏi thêm để không mắc sai lầm trong cung.”

Lan Nhi gật đầu, dường như hài lòng với câu trả lời. Tiểu Long cười khúc khích, vỗ vai Hà Nhân:

“Được rồi, vậy chúng ta sẽ giúp ngươi hòa nhập nhanh. Trong cung, đồng minh quan trọng hơn bất cứ thứ gì khác, đặc biệt là khi Hoàng thượng đang để mắt đến.”

Cả ba bắt đầu đi vòng quanh cung, Lan Nhi chỉ cho Hà Nhân những nơi quan trọng: phòng lưu trữ đồ quý, phòng các hầu cận nghỉ ngơi, nơi làm việc của thái giám. Tiểu Long thì kể cho cậu nghe những câu chuyện hài hước, những trò nghịch ngợm mà các hầu nhân đã làm, khiến bầu không khí căng thẳng trở nên nhẹ nhàng hơn.

Trong khi đi qua một gian phòng bí mật, Lan Nhi dừng lại, ánh mắt nghiêm túc:

“Ngươi phải cẩn thận. Không phải ai trong cung cũng thân thiện. Một số hầu cận, hoặc thậm chí quan lại, có thể lợi dụng sơ hở để hạ bệ người khác. Nếu muốn sống sót, ngươi phải biết chọn đồng minh, quan sát và hành động đúng lúc.”

Hà Nhân gật đầu, lòng đầy quyết tâm:

“Bẩm, mình hiểu rồi. Cảm ơn các người đã chỉ dẫn.”

Chiều đến, Dực Vương xuất hiện trong sân lớn, ánh mắt sắc bén dõi theo các hầu nhân. Khi ánh mắt ông dừng lại trên Hà Nhân, cậu cúi đầu sâu, lòng vừa căng thẳng vừa hứng khởi. Dực Vương tiến lại gần, giọng lạnh lùng nhưng trầm trọng:

“Ta nghe nói ngươi đã bắt đầu hòa nhập tốt hơn. Nhưng hãy nhớ, trong cung, không phải ai cũng hiền lành. Một hầu nhân biết quan sát và tìm đồng minh sẽ sống sót lâu hơn.”

Hà Nhân cúi đầu, giọng run run nhưng nghiêm túc:

“Bẩm Hoàng thượng, thần sẽ cẩn thận và học hỏi thêm ạ.”

Sau đó, Dực Vương quay đi, nhưng ánh mắt ông không rời Hà Nhân, như thể đang đánh giá khả năng và sự tinh tế của cậu. Hà Nhân thầm nghĩ: Có lẽ Dực Vương đã bắt đầu tin tưởng mình hơn, nhưng cũng đang thử thách khả năng quan sát và lựa chọn đồng minh.

Buổi tối, khi ánh nến lung linh trong các gian phòng, Hà Nhân cùng Tiểu Long và Lan Nhi trò chuyện, chia sẻ kinh nghiệm và những mẹo sinh tồn trong cung. Tiểu Long kể về những pha trêu chọc Dực Vương, khiến Hà Nhân vừa cười vừa rùng mình:

“Người này… dám nghịch với Hoàng thượng sao?”

Lan Nhi nghiêm mặt:

“Đừng xem thường. Những hành động nhỏ cũng có thể bị theo dõi và phán xét. Chúng ta phải luôn tỉnh táo và quan sát mọi chi tiết.”

Hà Nhân cảm thấy may mắn khi có hai đồng minh như họ. Cậu nhận ra rằng, trong cung điện đầy quyền lực và âm mưu, một người đơn độc khó sống sót, nhưng nếu biết chọn đồng minh, quan sát và học hỏi, cơ hội tồn tại sẽ cao hơn nhiều.

Những ngày sau, Hà Nhân cùng Tiểu Long và Lan Nhi bắt đầu phối hợp trong các công việc phục vụ Dực Vương, dần dần trở thành một nhóm ăn ý. Họ cùng nhau quan sát thái độ của các hầu nhân khác, học cách ứng biến với những yêu cầu khó khăn từ Dực Vương, đồng thời bảo vệ nhau trước những kẻ ghen ghét hoặc muốn gây khó dễ.

Một buổi chiều, khi Dực Vương bất ngờ xuất hiện để kiểm tra khâu chuẩn bị cho một buổi yến tiệc quan trọng, Hà Nhân và các đồng minh đã phối hợp nhịp nhàng: Tiểu Long sắp xếp bàn ghế, Lan Nhi kiểm tra chén dĩa, Hà Nhân dâng trà và chỉ dẫn hầu cận mới. Dực Vương quan sát, ánh mắt dừng lại trên Hà Nhân. Ông nhíu mày, rồi chậm rãi gật đầu:

“Ngươi biết quan sát, biết lựa chọn đồng minh và phối hợp. Ta hài lòng.”

Hà Nhân thở phào, trong lòng vừa vui mừng vừa căng thẳng. Cậu nhận ra rằng, niềm tin đầu tiên từ Dực Vương không chỉ là cơ hội, mà còn là trách nhiệm lớn. Nếu cậu mắc sai lầm, cả nhóm và cả danh tiếng của mình sẽ bị ảnh hưởng.

Đêm xuống, Hà Nhân đứng trên ban công, nhìn dòng sông phản chiếu ánh trăng, lòng dấy lên cảm giác vừa tự tin vừa cảnh giác. Cậu hiểu rằng, những đồng minh mà mình tìm được hôm nay sẽ là chìa khóa để tồn tại và phát triển trong cung điện. Nhưng đồng thời, âm mưu và thử thách vẫn còn rình rập khắp nơi, và mỗi bước đi tiếp theo đều phải cân nhắc kỹ lưỡng.

Gió đêm thổi qua mái ngói, mang theo hương trầm và tiếng chim đêm. Hà Nhân biết rằng, hành trình này vừa đầy thử thách vừa hứa hẹn những bí mật và cảm xúc chưa từng trải qua. Cậu mỉm cười nhẹ, lòng quyết tâm: mình sẽ sống sót, tìm hiểu cung điện, và khám phá con người quyền lực đứng phía trước.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×