Quân đóng chặt cửa phòng, tim vẫn còn đập loạn xạ. Cậu nhẹ nhàng đặt sinh vật nhỏ lên một chiếc khăn bông cũ. Giờ nhìn kỹ, cậu càng thấy nó phi thường. Lớp lông trắng mềm như tơ, chiếc sừng ngọc nhỏ xíu phát ra một thứ ánh sáng nhàn nhạt. Vết thương ở chân nó vẫn còn rỉ máu.
Đêm đó cậu ngủ không yên.
Sáng hôm sau, khi bước ra khỏi nhà, Quân cảm thấy thế giới có gì đó không đúng. Mắt cậu, sau một đêm, dường như đã được "nâng cấp" một cách kỳ lạ. Cậu nhìn thấy những thứ mà trước đây chưa từng thấy.
Men theo vỉa hè, cậu thấy những đường chỉ ánh sáng mỏng manh, màu lam nhạt, chảy trên mặt đất như những mạch nước ngầm vô hình. Chúng len lỏi qua những gốc cây cổ thụ, lượn quanh chân một ngôi chùa cũ, rồi tụ lại thành một dòng lớn hơn hướng về phía Hồ Gươm.
"Chắc là do mình thiếu ngủ," cậu lẩm bẩm, dụi mắt.
Nhưng những hình ảnh kỳ lạ vẫn không biến mất. Cậu thấy một luồng khí mờ ảo, có màu sắc khác nhau, bao quanh một vài người qua đường, đặc biệt là những người lớn tuổi. Cậu thậm chí còn thoáng thấy những bóng ảnh đen mờ lướt qua ở khóe mắt, nhưng khi cậu quay lại nhìn kỹ thì chẳng có gì cả.
Cả ngày hôm đó ở trường, Quân không thể nào tập trung vào bản vẽ của mình được. Cậu liên tục nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi những dòng "dây điện" ánh sáng vẫn đang chảy trôi một cách vô hình với tất cả mọi người, trừ cậu. Cậu thấy sợ hãi. Có phải cậu đã bị ảo giác không? Hay cuộc gặp gỡ với sinh vật kỳ lạ đêm qua đã thay đổi một điều gì đó trong chính cơ thể cậu?