Hà Tiên, Gió Và Anh

Chương 12: GÓC KHUẤT


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ba ngày sau, Quỳnh Chi vẫn chưa rời khỏi Hà Tiên.

Và mỗi buổi chiều, khi Diễm Trang đứng từ xa nhìn thấy chiếc ô tô đen đỗ lại gần trung tâm tin học, tim cô lại co rút. Cô không hỏi, Hải Đăng cũng không nói. Giữa họ, một lớp sương mỏng bắt đầu dày lên — lạnh, mờ và mệt mỏi.

Trang bắt đầu né tránh những lần chạm mặt anh. Cô xin dạy thay lớp thiếu nhi buổi sáng, đăng ký trực lab cuối tuần. Cô cười nói với mọi người, nhưng đêm về chỉ thấy lòng trống rỗng.


Một chiều muộn, Trang về ngang bãi Mũi Nai. Gió biển thổi tung tà áo dài mỏng, từng đợt sóng vỗ vào bờ đá như lời thì thầm của biển khơi. Cô ngồi trên tảng đá lớn, tay kẹp cuốn vở chưa kịp chép giáo án. Bỗng có tiếng bước chân.

— Em đang trốn anh?

Hải Đăng.

Giọng anh không gay gắt, nhưng đủ khiến cô quay đi.

— Em chỉ đang... bận thôi. Với lại, lớp buổi sáng cần người.

— Em tránh mặt anh vì Quỳnh Chi, đúng không?

Trang im lặng.

Anh bước lại, đứng trước mặt cô, ánh mắt đầy khắc khoải:

— Quỳnh Chi chỉ đến để khơi lại những điều đã cũ. Nhưng anh không muốn quay lại. Cô ấy đi rồi.

— Anh từng yêu cô ấy rất nhiều phải không? — Trang hỏi, giọng run lên.

Hải Đăng thở dài. Anh ngồi xuống bên cạnh, nhìn ra xa như đang đọc lại một cuốn sách cũ.

— Phải. Mối tình đầu, đậm sâu, nhiều kỳ vọng. Nhưng rồi nó cũng kết thúc — vì khác đường, vì những ước mơ không còn trùng nhau. Khi cô ấy rời đi, anh cứ ngỡ mình không thể yêu ai khác nữa.

— Rồi sao?

— Rồi anh gặp em.

Trang cúi đầu. Gió lạnh thổi vào gáy cô như nhắc nhở rằng mọi hạnh phúc đều mong manh.

— Nhưng em còn quá trẻ, Trang à. Mười tám tuổi, em còn cả đời phía trước. Anh thì... đã đi qua nhiều thứ.

— Vậy là anh cũng thấy giữa mình và em có khoảng cách?

— Anh thấy. Nhưng điều đáng sợ không phải là tuổi tác, mà là… anh không muốn em thiệt thòi. Không muốn em chọn anh chỉ vì nhất thời rung động.

Cô quay sang nhìn anh. Lần đầu tiên, cô thấy sự yếu mềm trong đôi mắt người đàn ông tưởng như kiên định.

— Em không biết tương lai ra sao. Nhưng em biết, mỗi lần thấy anh cười, em thấy ấm. Mỗi khi anh hỏi em “về chưa”, em thấy như có ai chờ. Em không chắc đó có phải là tình yêu. Nhưng em biết, nếu không nắm lấy… em sẽ hối tiếc.

Gió dừng lại. Trời trong xanh hơn. Hải Đăng vươn tay nắm lấy tay cô — nhẹ thôi, nhưng đủ để cả hai hiểu, giữa muôn ngàn bất định, khoảnh khắc này là thật.


Tối hôm đó, Hải Đăng gửi cho cô một tin nhắn:

“Anh không hứa tương lai. Nhưng hiện tại này, nếu em sẵn sàng, anh cũng vậy.”

Trang nhìn tin nhắn rất lâu, rồi nhắn lại:

“Em chưa đủ lớn để hứa điều gì, nhưng đủ lớn để không trốn chạy khỏi điều mình muốn.”


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!