Ba ngày sau lần gặp lại ở chợ, trời đổ mưa. Cơn mưa đầu mùa bất chợt, chẳng hẹn trước, cũng chẳng cần lý do.
Diễm Trang ngồi co chân trên giường, tay lật giở cuốn sổ cũ – nơi cô từng viết nguệch ngoạc tên anh, vẽ vài bông hoa dại bên lề trang giấy, kẹp giữa đó là một bức hình chụp vội ở Hà Tiên, khi cả hai còn chưa nhận ra mình đã thương.
Cô khẽ thở dài. Từ ngày gặp lại Hải Đăng, lòng cô không còn yên. Khánh vẫn nhắn tin hỏi han đều đặn, vẫn rủ cô đi uống cà phê hay ăn chè sau giờ làm. Nhưng Trang cảm thấy mọi lời nói giờ đây đều nhạt như nước ốc – không phải vì Khánh tệ, mà vì cô không còn nguyên vẹn để trao cho anh tình cảm mình vốn không đủ đầy.
Điện thoại rung. Một tin nhắn từ số lạ:
"Nếu em rảnh, anh đang đợi ở quán cũ – góc cầu Ao Sen."
Cô đọc đi đọc lại. Không lưu tên, không kèm chữ ký, nhưng trái tim cô biết rất rõ ai là người gửi.
Chiếc xe đạp cũ được dắt ra từ nhà kho sau vườn. Cô đội nón lá, mặc áo mưa mỏng, và đạp chầm chậm qua con đường làng đang loang nước. Mưa không quá lớn, chỉ vừa đủ để phố xá trở nên mờ ảo, như một giấc mơ đang vẽ lại chính mình.
Quán cà phê cũ vẫn nằm nơi đó, một căn nhà mái ngói đã cũ, sơn vàng ố theo thời gian, bảng hiệu “Hương Cà Phê” nghiêng ngả dưới hiên. Bên trong, ánh đèn vàng leo lét, tiếng nhạc Trịnh phát khe khẽ: “Có những ngày tuyệt vọng, tôi và em đã sống như những đứa trẻ...”
Hải Đăng ngồi ở bàn trong góc. Ly cà phê trước mặt anh còn nguyên, vẫn chưa uống.
Anh ngẩng lên. Cô đứng đó – áo mưa còn vướng nước, tóc lòa xòa vì gió, mắt chưa hết bối rối.
— Em tới rồi à? — anh nói, giọng thấp.
— Ừ.
Trang ngồi xuống. Cả hai nhìn nhau một lúc, rồi cô bật cười:
— Nhắn tin không lưu tên, ai mà biết.
— Nhưng em vẫn biết là anh.
Cô im lặng, mắt nhìn ra ngoài mưa.
— Anh không nghĩ sẽ gặp lại em... nhất là ở chợ Giồng.
— Em cũng không nghĩ sẽ gặp anh... giữa một mớ rau muống và đống cá lóc.
Cả hai cười nhẹ.
Rồi im lặng.
Cuối cùng, Trang lên tiếng:
— Anh ổn không?
— Anh vẫn vậy. Chỉ khác là... anh nghĩ về em nhiều hơn anh nên làm.
— Em sắp lấy chồng rồi, Đăng.
Anh gật đầu, như đã biết. Nhưng trong ánh mắt ấy vẫn le lói điều gì đó – không phải trách móc, không phải tiếc nuối, mà là sự chấp nhận... đau lòng.
— Em hạnh phúc với người ấy không?
Cô cắn môi. Câu hỏi ấy, anh đã từng hỏi ở chợ. Hôm nay, anh lại hỏi lần nữa. Nhưng lần này, cô trả lời:
— Em không biết. Em chỉ biết... nếu tiếp tục yêu anh, em sẽ không còn đường quay lại.
Anh cúi đầu. Bàn tay anh đặt trên ly cà phê, run nhẹ.
— Có phải vì anh không đủ tốt? Hay vì chúng ta gặp nhau sai thời điểm?
— Không, Đăng à. Không phải vậy.
Trang hít sâu.
— Em yêu anh. Nhưng tình yêu đó không thể sống sót nổi giữa khoảng cách, định kiến, và sự im lặng của anh ngày em cần nhất. Em mỏi rồi.
Anh đưa mắt nhìn cô rất lâu. Mưa vẫn rơi bên ngoài, như tiếng rơi của những điều không thể gọi tên.
— Vậy hôm nay em tới đây để chia tay anh lần cuối?
— Em tới đây để nói rằng, nếu có kiếp sau, em hy vọng mình gặp lại anh – không phải là thầy giáo dạy thêm, không phải là người đàn ông đang chạy trốn cảm xúc, mà là người sẵn sàng giữ tay em dù cho bao nhiêu khó khăn.
Anh cười, lần đầu tiên trong tối nay – một nụ cười buồn đến nhói lòng.
— Cảm ơn em đã đến.
Cô đứng dậy. Bước ra ngoài hiên, mưa vẫn chưa tạnh. Nhưng lần này, cô không thấy lạnh. Bởi trong lòng, có một điều gì đó vừa được gỡ bỏ.
Hải Đăng không gọi cô lại. Cô không ngoái đầu. Cả hai đều hiểu — có những người, dù yêu sâu đến mấy, cũng chỉ có thể bước song song một đoạn đường.
Và rồi… rẽ lối.