Một tuần trôi qua, trời Hà Tiên bỗng mưa nhiều hơn thường lệ. Những cơn mưa bất chợt như rửa trôi hết nắng tháng Sáu, phủ một lớp mờ ảo lên những con đường nhỏ ven biển. Diễm Trang vẫn đều đặn đến trung tâm, vẫn chiếc xe mini cũ, vẫn nụ cười nhẹ mỗi khi bước vào lớp. Nhưng có điều gì đó trong cô đã khác. Như thể, giữa những con chữ lập trình và dòng lệnh lạnh lùng, cô tìm thấy một ngọn lửa nhỏ — nằm trong ánh mắt người thầy vẫn hay im lặng đứng bên cửa sổ.
— Em code sai cú pháp nè, thiếu dấu “;” ở cuối dòng — Hải Đăng cúi xuống, giọng nhỏ nhẹ.
Trang nhìn đoạn mã, nhăn mày:
— Cái dấu nhỏ xíu vậy mà cũng bắt lỗi… kỹ tính quá à.
Anh cười nhẹ:
— Lập trình mà sai một dấu là chạy sai hết. Cũng như con người, chỉ cần một khoảng cách nhỏ... là hiểu sai cả lòng nhau.
Trang khựng lại, ngước nhìn anh. Một khoảnh khắc thoáng qua, như chiếc lá rơi trúng mặt hồ. Nhưng rồi cô quay đi, tiếp tục gõ máy. Những điều trong lòng, Trang chưa đủ can đảm nói ra.
Chiều hôm đó, khi ra về, Trang bắt gặp một cô gái trẻ đứng đợi Hải Đăng trước trung tâm. Cô ấy mặc váy dài, tóc nhuộm màu hạt dẻ, mang túi xách hàng hiệu. Gương mặt trang điểm nhẹ, nhưng vẫn xinh đẹp một cách sắc sảo.
— Anh Đăng! — cô ấy gọi, giọng quen thuộc, thân thiết.
Trang đứng nép bên hàng cau, tim đập chậm lại.
— Hồng My? — giọng Hải Đăng trầm xuống.
— Em về nước tuần trước. Nghe nói anh đang dạy ở đây nên đến tìm.
— Ừ, bất ngờ đấy.
— Em muốn mời anh đi uống cà phê, có vài điều... em vẫn nợ anh một lời xin lỗi.
Họ rời đi, sóng vai. Trang đứng lại, gió từ biển thổi đến khiến tóc cô bay rối cả vào mắt.
Cô quay xe, đạp thật nhanh về phía rạch Đông Hồ. Những vết gợn cảm xúc vốn chỉ là nhẹ tênh, giờ thành xoáy sâu. Cô không biết Hồng My là ai, nhưng ánh mắt Hải Đăng nhìn cô ấy… khác. Đó là ánh mắt chứa kỷ niệm. Một quá khứ chưa khép lại.
Tối đó, khi thiếm Út gọi xuống ăn cơm, Trang nói dối đau bụng và nằm lì trong phòng. Cô nằm trên chiếc giường nhỏ, tay ôm gối, lòng chộn rộn như ai đang gõ nhẹ vào ngực mình từng nhịp.
"Chẳng phải mình chỉ mới quen anh vài tuần sao? Sao lại buồn vì điều không chắc chắn?"
Trang bật cười. Nụ cười pha lẫn cả tự giễu và chút ghen ngầm. Cô 18 tuổi. Anh 26. Giữa họ có gần một thập kỷ và một quãng đường trưởng thành không thể đo bằng lời.
Hôm sau, Hải Đăng bước vào lớp với chiếc sơ mi sẫm màu, vẻ mặt trầm hơn thường ngày. Nhưng vẫn là giọng giảng đều đều, ánh mắt bình thản như chẳng có gì xảy ra.
Trang cố tỏ ra bình thường, nhưng mắt cô lại liên tục hướng về phía anh.
Đến khi tan học, cô đứng lại, thu hết can đảm:
— Hôm qua... cô ấy là ai vậy?
Hải Đăng nhìn cô, một lát sau mới trả lời:
— Người cũ. Từng đính hôn. Nhưng không cưới.
— Vì sao?
— Vì cô ấy chọn sự nghiệp. Còn anh… chọn ở lại.
Trang cúi đầu, ngón tay siết chặt vạt áo. Một lúc sau, cô ngẩng lên:
— Em... không thích nhìn thấy anh đi với người khác.
Lần đầu tiên, Hải Đăng khựng lại thật lâu. Rồi anh nhẹ nhàng nói:
— Em còn trẻ lắm, Trang à. Có những điều... không nên bắt đầu khi còn chưa đủ dũng cảm để đối mặt với kết thúc.
Trang gật đầu. Nhưng tim thì đau đến nghẹn.
Trên đường về, trời lại đổ mưa. Lần này, không ai che dù, không ai đợi. Chỉ có cô gái nhỏ ướt sũng, đạp xe chầm chậm qua những con đường ngập nước, miệng lẩm bẩm:
“Không sao đâu… chỉ là một cơn mưa thôi mà.”
Nhưng cô biết, không phải mưa… mà là một mùa cảm xúc đã bắt đầu. Và có thể, cũng đã bắt đầu biết đau.