Hà Tiên, Gió Và Anh

Chương 7: NHỮNG LÁ THƯ KHÔNG NGƯỜI GỬI


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Tối hôm đó, Hà Tiên mưa nhẹ. Không đủ để gọi là giông, cũng không đủ để khiến người ta phải chạy trốn. Chỉ là những hạt mưa rơi lặng lẽ xuống mái ngói, gõ nhè nhẹ như thể có ai đó đang khẽ thì thầm một điều gì rất cũ.

Diễm Trang nằm trên gác gỗ nhà chú Út, mở chiếc hộp thiếc nhỏ mà cô mang theo từ Giồng Giềng. Trong đó là những mẩu giấy viết tay, thơ con cóc, nhật ký lớp 12 và… vài chiếc vé xe buýt kẹp khéo trong tờ thư không người nhận.

Cô từng có một người bạn trai đầu tiên. Không hẳn là yêu, chỉ là thích nhau từ ánh mắt, từ lần đưa hộp cơm trưa qua khe cửa lớp. Nhưng mối tình ấy kết thúc lặng lẽ như chính cách nó bắt đầu. Không ai nói lời chia tay. Chỉ có những lần "seen không rep" và cái nhìn lạ lẫm khi vô tình gặp nhau ở chợ huyện.

Cô cười khẽ, cất lại mọi thứ.

“Giá mà… mọi người lớn đều thật lòng với mình như khi còn nhỏ.”


Sáng hôm sau, Trang phụ thiếm Út đem rau ra chợ sớm. Chợ Hà Tiên mùa mưa hơi vắng, nhưng vẫn ấm cúng bởi tiếng rao, tiếng cười của các bà các cô. Đang xếp rau thì một giọng nói vang lên sau lưng:

— Cho tôi 1 bó cải, 2 quả khổ qua.

Trang quay lại, suýt ngỡ ngàng.

Hải Đăng.

Anh mặc sơ mi xanh nhạt, quần jeans đơn giản, tay cầm chiếc túi vải thô. Trang lúng túng cầm bó cải đưa anh, khẽ hỏi:

— Anh… mua cho ai?

— Cho bà ngoại. Ở nhà tôi nấu bữa trưa.

Trang tròn mắt:

— Anh biết nấu ăn?

— Ừ, từng là phụ bếp ở một homestay nhỏ. Mùa hè đại học năm ba.

Cô mỉm cười, có phần ngạc nhiên. Người đàn ông cô tưởng chỉ biết sống giữa sách vở và gió biển, hóa ra từng là người của bếp núc, của những buổi chiều thơm mùi hành phi.


Không hiểu vì sao, Trang rụt rè hỏi:

— Em… có thể qua phụ không? Ý em là, nếu anh không ngại.

Hải Đăng nhìn cô giây lát, rồi gật đầu.

— Nếu em chịu rửa rau.


Căn nhà Hải Đăng ở nằm khuất trong một con hẻm nhỏ, tường vàng, cây cối mọc xanh rì rào. Trong nhà là bà ngoại anh — một cụ bà hiền hậu, tóc bạc trắng, mắt cười như trăng non.

— Con bé này là học sinh của Đăng hả? Trông lanh quá trời.

Trang ngại ngùng chào, cúi đầu lễ phép.

Hai người cùng vào bếp. Anh cắt khổ qua, cô lặt lá cải. Thỉnh thoảng tay chạm nhau, một vết dao sượt nhẹ — máu rịn ra đầu ngón tay cô.

— Ngốc. — Anh nắm tay cô lại, rửa dưới vòi nước rồi cẩn thận dán băng cá nhân.

Khoảnh khắc ấy, trái tim cô đập nhanh hơn bình thường.

— Em… Em thấy anh khác.

— Khác gì?

— Không lạnh lùng như em tưởng.

Anh cười, trầm:

— Vì em cũng không ngốc như anh nghĩ.


Bữa cơm trưa diễn ra đơn giản nhưng đầm ấm. Bà ngoại kể chuyện ngày xưa, về thời ông bà gặp nhau ở chợ cá, về cách Hà Tiên từng bị gió cát vùi cả mùa khô. Trang nghe chăm chú, cảm thấy lòng mình được lấp đầy bởi điều gì đó xa lạ mà gần gũi.

Sau bữa ăn, khi tiễn cô ra đầu ngõ, Hải Đăng bất ngờ nói:

— Em là người đầu tiên tôi dẫn về nhà, sau ba năm.

Trang ngước lên:

— Vì sao?

Anh nhìn xa xăm, giọng trầm xuống:

— Vì tôi từng yêu một người không nên yêu. Và tôi mất ba năm để học cách bắt đầu lại. Nhưng không dễ.

Trang không hỏi gì thêm. Chỉ là, giữa tiếng mưa lất phất cuối chiều, cô thấy ánh mắt anh dịu đi. Không còn là ngọn hải đăng lạnh lẽo giữa đêm, mà là ánh sáng chập chờn của một ngọn đèn trong căn bếp ấm.

Và trong lòng cô, một hạt giống nhỏ vừa được gieo. Không rực rỡ. Nhưng sâu.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!