Hà Tiên, Gió Và Anh

Chương 8: CÂY CẦU GỖ VÀ NHỮNG DẤU CHÂN CŨ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Hôm ấy, Hà Tiên nắng nhẹ, trời cao trong vắt. Diễm Trang một mình đi dạo dọc rạch Đông Hồ, chiếc mũ tai bèo che nắng, tai đeo tai nghe nhưng không bật nhạc — chỉ để không bị người khác bắt chuyện. Cô thích những buổi đi một mình như thế. Không có ai, không có áp lực. Chỉ có bản thân, gió, và những câu hỏi lặng thầm trong đầu.

Cô bước lên một cây cầu gỗ nhỏ bắc ngang con rạch. Tấm ván kêu cót két dưới chân, mùi gỗ mục và rong rêu bốc lên ẩm ướt. Cây cầu trông cũ kỹ, như từng chứng kiến bao câu chuyện mà chẳng ai kể lại. Diễm Trang đứng giữa cầu, nhìn xuống mặt nước. Dưới làn nước lặng, cô thấy bóng mình — nhỏ bé, mờ nhòe.

Bất giác, cô nhớ lại buổi trưa hôm qua ở nhà Hải Đăng. Câu nói của anh “Tôi từng yêu một người không nên yêu” cứ vang đi vang lại. Trong lòng Trang, từ "không nên yêu" cứ như một nút thắt.

Cô rút điện thoại, gõ tên anh lên Facebook.

Trang cá nhân ít thông tin. Ảnh đại diện chỉ là một bức ảnh mờ của biển. Không có ảnh bạn bè, không có bài viết cá nhân, chỉ có một bài duy nhất cách đây ba năm:

“Im lặng là cách tôi tự trừng phạt chính mình.”

Cô ngập ngừng. Tay lướt xuống phần bình luận. Chỉ có một người duy nhất thả tim và để lại dòng chữ:

“Nếu ngày ấy em không lựa chọn như vậy, có lẽ giờ anh đã khác.”

Tên tài khoản: Ngô Tường Vy.


Tối hôm đó, Diễm Trang ngồi ở hiên nhà, nghe chú Út kể chuyện.

— Hồi trước thằng Đăng nó học trên Sài Gòn, có một lần đưa một đứa con gái về. Con bé đẹp, học giỏi, hình như con nhà khá. Mà rồi không hiểu chuyện gì, sau một mùa hè là cắt đứt. Từ đó, nó không yêu ai nữa. Nghe nói có chuyện gì rắc rối với ba mẹ cô gái kia.

— Ba mẹ cô đó phản đối ạ?

— Ừ. Có thể vì nhà Đăng không môn đăng hộ đối. Bà ngoại nó bán quán, ba mẹ mất sớm. Dân quê, sao bằng mấy nhà mặt tiền quận 1.

Trang im lặng. Không phải vì ngạc nhiên. Mà vì… thấy chua xót thay cho anh.


Sáng hôm sau, khi mang sữa chua sang cho bà ngoại Hải Đăng, cô thấy anh đang ngồi viết gì đó trên bàn ngoài hiên.

— Anh làm gì đấy?

— Viết thư tay cho học trò. Mấy đứa cuối năm chuẩn bị thi tốt nghiệp. Tôi hứa sẽ viết tay lời động viên.

Cô ngồi xuống cạnh, nhìn nét chữ nghiêng nghiêng của anh, rồi khẽ hỏi:

— Nếu một người từng làm mình đau, muốn quay lại… anh sẽ chọn thế nào?

Hải Đăng dừng tay, không nhìn cô mà chỉ đáp:

— Quá khứ nên ở yên trong ngăn kéo. Người sống là người biết khóa lại, không phải cứ mở ra hoài rồi mong nó đẹp hơn.

Câu trả lời khiến cô trăn trở.


Chiều hôm ấy, Trang tình cờ gặp một cô gái lạ ở quán nước ven biển — người có mái tóc dài và đôi mắt rất giống người trong ảnh cũ của Hải Đăng. Cô gái ấy nhìn Trang, mỉm cười nhẹ:

— Em là học trò mới của anh Đăng?

— Dạ... không hẳn. Em là khách dưới quê lên chơi.

— Vậy thì tốt. — Cô gái cười, ánh mắt có phần buồn. — Anh ấy xứng đáng được bình yên.

Trang nhìn theo bóng dáng người con gái bước đi trên cát, lòng chợt thấy gợn sóng. Hình như có thứ gì đó đang quay lại — một vết thương chưa lành, một cơn mưa chưa dứt.

Và cô biết, nếu muốn bước sâu hơn vào thế giới của Hải Đăng, cô phải sẵn sàng đối diện với những cơn giông mà quá khứ để lại.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!