Sương mù giăng kín chân trời, che phủ Lãnh Nguyệt Cung như một bức màn bí ẩn. Dạ Trần đứng trên lầu cao, ánh mắt sắc bén quan sát đội quân triều đình tụ tập ngoài cổng. Ba ngày trôi qua kể từ khi hắn đồng ý giúp Lãnh Nguyệt bảo vệ bí kíp, và hắn biết, thời gian đang cạn dần. Tứ Vương Gia, kẻ đứng sau âm mưu ám sát, không chỉ muốn bí kíp mà còn nhắm đến ngai vàng. Lãnh Nguyệt, trong bộ áo lụa xanh lam, xuất hiện bên cạnh, mái tóc đen buông lơi, hương thơm từ nàng thoảng qua khiến lòng hắn khẽ rung. “Ngươi nghĩ gì về họ?” Nàng hỏi, giọng trầm tĩnh nhưng ánh mắt sắc như dao.
Dạ Trần kể lại những gì hắn biết về Tứ Vương Gia, một kẻ tham vọng, liên minh với Hắc Hổ Bang và Thiên Ưng Môn để thao túng võ lâm. Lãnh Nguyệt gật đầu, ánh mắt lộ vẻ đau đáu. Nàng kể rằng mình từng là cung nữ, được hoàng đế giao nhiệm vụ bảo vệ bí kíp “Âm Dương Hợp Tịch” – một môn nội công có thể giúp người luyện đạt đến cảnh giới vô địch, nhưng cũng dễ khiến tâm ma lạc lối nếu không đủ ý chí. Nàng trốn khỏi cung khi bị phản bội bởi một người thân cận, lập nên Lãnh Nguyệt Cung để ẩn náu. “Ta không phải yêu nữ,” nàng nói, giọng run nhẹ, “nhưng ta buộc phải sống như một yêu nữ để tồn tại.” Dạ Trần nhìn nàng, lần đầu tiên cảm thấy một tia kính nể xen lẫn thương cảm.
Họ quyết định đột nhập phủ Tứ Vương Gia để tìm chứng cứ về liên minh của hắn. Đêm tối, Dạ Trần và Lãnh Nguyệt, cải trang thành lính triều đình, lẻn vào phủ. Hành lang phủ đệ được thắp sáng bằng đuốc, mùi trầm hương hòa quyện với không khí căng thẳng. Họ vượt qua lính canh, né trận pháp hỏa long ẩn trong sàn đá. Trong mật thất, họ tìm thấy một cuộn giấy da, liệt kê các môn phái liên minh với Tứ Vương Gia, bao gồm cả Thiết Huyết Môn – một môn phái khét tiếng với ám khí. Nhưng trước khi rời đi, một tiếng chuông vang lên, báo động cả phủ. Lưu Vân, đại đệ tử Thiên Ưng Môn, dẫn theo một nhóm cao thủ chặn đường.
Trận chiến nổ ra trong sân phủ, ánh lửa từ đuốc chiếu sáng lưỡi kiếm. Dạ Trần sử dụng kiếm pháp Hắc Vân, mỗi chiêu như cơn gió đen cuốn lấy kẻ địch. Lãnh Nguyệt múa kiếm, thân hình uyển chuyển như phượng hoàng, nhưng mỗi đòn đều sắc bén. Khi Lưu Vân tung một chiêu kiếm hiểm, nhắm vào Lãnh Nguyệt, Dạ Trần lao tới, dùng thân mình che chắn, khiến lưỡi kiếm sượt qua vai hắn, máu chảy ướt áo. Lãnh Nguyệt, mắt đỏ hoe, tung chiêu cuối hạ gục Lưu Vân, nhưng một mũi ám khí từ bóng tối bắn ra, trúng cánh tay nàng. Dạ Trần ôm nàng, lao qua vòng vây, thoát khỏi phủ trong màn đêm.
Họ trốn vào một ngôi miếu hoang gần đó. Dưới ánh lửa lập lòe, Dạ Trần cẩn thận kiểm tra vết thương của nàng. Nàng cởi áo ngoài, để lộ làn da trắng ngần, đường cong hoàn mỹ khiến hắn khựng lại. Hắn băng bó vết thương, ngón tay lướt qua da nàng, cảm giác nóng bỏng lan khắp cơ thể. Lãnh Nguyệt nắm tay hắn, kéo lại gần. “Nếu ta chết, ngươi sẽ nhớ ta chứ?” Nàng hỏi, giọng yếu ớt nhưng ánh mắt vẫn mê hoặc. Hắn cúi xuống, môi chạm vào trán nàng, rồi dần xuống môi, nụ hôn mãnh liệt như muốn nuốt chửng mọi đau đớn. Lãnh Nguyệt đáp lại, tay nàng siết chặt vai hắn, nhưng rồi nàng đẩy nhẹ hắn ra, cười khẽ. “Chưa phải lúc, thích khách. Ta cần ngươi sống để cùng ta đối mặt Tứ Vương Gia.” Dạ Trần gật đầu, lòng dâng lên một quyết tâm mới: không chỉ vì bí kíp, mà vì nàng.