Dòng suối nhỏ chảy róc rách giữa rừng, ánh trăng phản chiếu trên mặt nước như một tấm gương bạc vỡ. Dạ Trần ngồi bên bờ suối, Lãnh Nguyệt tựa vào vai hắn, vết thương trên tay đã được băng bó cẩn thận. Sau trận chiến ở phủ Tứ Vương Gia, họ tạm thời trốn ở đây để tránh truy đuổi. Dạ Trần cảm nhận sự thay đổi trong lòng mình. Hắn không còn là thích khách chỉ biết giết chóc; Lãnh Nguyệt đã đánh thức phần con người hắn chôn vùi từ lâu. Nàng kể về những ngày tháng trong cung cấm, nơi nàng học cách dùng nhan sắc và trí tuệ để sinh tồn. “Ta không muốn yêu ai,” nàng nói, giọng buồn bã, “vì tình yêu là điểm yếu chết người.” Nhưng ánh mắt nàng nhìn hắn lại nói điều ngược lại.
Dạ Trần nắm tay nàng, cảm nhận sự ấm áp từ những ngón tay mảnh mai. “Ta cũng từng nghĩ vậy,” hắn đáp, giọng trầm khàn, “nhưng giờ ta không chắc nữa.” Họ ngồi đó, dưới ánh trăng, không gian yên tĩnh chỉ còn tiếng suối chảy và nhịp thở của nhau. Lãnh Nguyệt ngả đầu sát hơn, mái tóc chạm vào má hắn, mang theo hương thơm nhè nhẹ. Hắn cảm thấy trái tim mình đập mạnh, một cảm giác xa lạ nhưng không thể cưỡng lại. Nàng ngẩng lên, đôi môi đỏ mọng chỉ cách hắn một hơi thở. “Ngươi có dám yêu một người như ta không?” Nàng hỏi, giọng run nhẹ, như thể sợ câu trả lời. Hắn không đáp, chỉ cúi xuống, môi chạm vào môi nàng, nụ hôn chậm rãi nhưng đầy đam mê, như thể cả hai muốn hòa quyện vào nhau trong khoảnh khắc ấy.
Nhưng khoảnh khắc bị cắt ngang khi tiếng bước chân vang lên từ rừng sâu. Một nhóm sát thủ, dẫn đầu bởi Hắc Phong của Hắc Hổ Bang, xuất hiện. Hắc Phong, từng là đồng môn của Dạ Trần, giờ phản bội vì tham vọng. “Ngươi đã mềm lòng, Dạ Trần,” Hắc Phong cười nham hiểm, lưỡi đao lóe sáng dưới ánh trăng. Trận chiến nổ ra, Dạ Trần một mình chống lại mười kẻ địch để bảo vệ Lãnh Nguyệt. Hắn sử dụng kiếm pháp Hắc Vân, mỗi chiêu như cơn lốc đen, nhưng Hắc Phong không phải kẻ dễ đối phó. Hắn tung ra chiêu “Huyết Đao Phá Thiên”, khiến Dạ Trần trúng một nhát vào ngực, máu chảy đỏ áo.
Lãnh Nguyệt, dù bị thương, lao vào hỗ trợ, kiếm pháp của nàng như vũ điệu tử thần. Cả hai phối hợp, hạ gục từng kẻ địch, nhưng Dạ Trần dần kiệt sức. Khi Hắc Phong chuẩn bị tung đòn cuối, Lãnh Nguyệt dùng thân mình che cho hắn, khiến nàng trúng thêm một vết thương ở hông. Dạ Trần gầm lên, tung chiêu cuối hạ gục Hắc Phong. Hắn ôm Lãnh Nguyệt, máu nàng thấm ướt tay hắn. Bên dòng suối, dưới ánh trăng, nàng băng bó vết thương cho hắn, từng động tác nhẹ nhàng nhưng đầy ý tứ. Khi nàng cúi xuống, mái tóc chạm vào ngực hắn, một luồng điện chạy qua cơ thể. Hắn kéo nàng vào lòng, môi tìm môi trong một nụ hôn cháy bỏng. Quần áo rơi xuống, ánh trăng chiếu lên cơ thể họ, hòa quyện trong hơi thở dồn dập. Nhưng trước khi đi quá xa, Dạ Trần dừng lại, nhìn sâu vào mắt nàng. “Ta thề sẽ bảo vệ nàng,” hắn nói, giọng khàn đặc. Lãnh Nguyệt mỉm cười, đáp bằng một nụ hôn nhẹ. “Vậy hãy sống vì ta.”