Gió lạnh thổi qua cánh rừng, mang theo mùi đất ẩm và hương tử đằng thoang thoảng. Dạ Trần và Lãnh Nguyệt trở về Lãnh Nguyệt Cung, lòng nặng trĩu sau trận chiến bên dòng suối. Vết thương của cả hai đã được Thanh Vân, cận vệ trung thành của Lãnh Nguyệt, chăm sóc cẩn thận. Thanh Vân, một nữ tử trầm lặng với kiếm pháp sắc bén, báo tin rằng Tứ Vương Gia đã tăng cường quân lực, chuẩn bị tấn công Lãnh Nguyệt Cung. Cuộn giấy da họ lấy từ phủ Tứ Vương Gia tiết lộ một âm mưu lớn hơn: hắn không chỉ muốn bí kíp, mà còn định lợi dụng võ lâm để lật đổ hoàng đế, dựng lên một triều đại mới.
Dạ Trần ngồi trong thư phòng, ánh nến lập lòe chiếu lên khuôn mặt góc cạnh của hắn. Lãnh Nguyệt đứng bên cửa sổ, ánh trăng phủ lên nàng một lớp bạc, khiến nàng trông như tiên nữ lạc trần. “Chúng ta không thể chờ đợi,” nàng nói, giọng kiên định. “Tứ Vương Gia sẽ không dừng lại cho đến khi có được bí kíp hoặc tiêu diệt ta.” Dạ Trần gật đầu, nhưng trong lòng hắn không chỉ lo cho bí kíp, mà còn cho nàng. Hắn đứng dậy, tiến lại gần, đặt tay lên vai nàng. “Ta sẽ không để hắn chạm đến nàng,” hắn nói, giọng trầm nhưng đầy quyết tâm. Lãnh Nguyệt quay lại, ánh mắt nàng mềm mại, nhưng ẩn chứa một tia đau đớn. “Ngươi không hiểu, Dạ Trần. Nếu bí kíp rơi vào tay hắn, không chỉ ta, mà cả giang hồ sẽ chìm trong máu.”
Họ quyết định gửi một mật thư đến Phi Ưng Giáo, một môn phái trung lập, để cầu viện. Nhưng khi chuẩn bị rời cung, Thanh Vân phát hiện một gián điệp trong số cung nữ – Tiểu Liên, một cô gái trẻ từng được Lãnh Nguyệt cứu. Tiểu Liên thú nhận đã bị Hắc Hổ Bang mua chuộc, tiết lộ hành tung của họ. Dạ Trần định xử tử Tiểu Liên, nhưng Lãnh Nguyệt ngăn lại. “Cô ấy chỉ là con cờ,” nàng nói, giọng buồn bã. “Hãy để ta xử lý.” Nàng tha thứ cho Tiểu Liên, nhưng yêu cầu cô rời cung, mang theo một mật thư giả để đánh lừa Hắc Hổ Bang.
Đêm đó, Dạ Trần và Lãnh Nguyệt lên đường đến Phi Ưng Giáo. Trên đường, họ bị phục kích bởi một nhóm sát thủ do Lưu Vân, kẻ sống sót từ phủ Tứ Vương Gia, dẫn đầu. Trận chiến diễn ra trong một thung lũng hẹp, ánh trăng mờ nhạt chiếu lên những lưỡi kiếm. Dạ Trần và Lãnh Nguyệt phối hợp, nhưng Lưu Vân đã tiến bộ, chiêu thức của hắn nhanh hơn, hiểm hơn. Trong lúc hỗn loạn, Lãnh Nguyệt bị một mũi ám khí sượt qua vai, máu chảy đỏ áo. Dạ Trần gầm lên, tung chiêu “Hắc Vân Phá Thiên”, hạ gục Lưu Vân và đám sát thủ. Hắn ôm Lãnh Nguyệt, kiểm tra vết thương. Nàng mỉm cười yếu ớt, nắm tay hắn. “Ngươi lo cho ta nhiều quá,” nàng nói, giọng trêu chọc nhưng ánh mắt đầy cảm xúc.
Họ tìm một hang đá để trú tạm. Dưới ánh lửa, Dạ Trần băng bó cho nàng, ngón tay lướt qua làn da mềm mại, cảm giác nóng bỏng khiến cả hai im lặng. Lãnh Nguyệt kéo hắn lại gần, môi nàng chạm vào má hắn, rồi dần xuống môi. Nụ hôn sâu đậm, như muốn xua tan mọi nguy hiểm. Hắn đáp lại, tay siết chặt eo nàng, nhưng rồi dừng lại, thở hổn hển. “Ta không muốn nàng bị tổn thương thêm,” hắn nói. Nàng cười, tựa vào ngực hắn. “Vậy hãy ở bên ta, dù chỉ một đêm.” Họ nằm đó, trong hang đá lạnh lẽo, nhưng hơi ấm từ nhau khiến cả hai quên đi cơn đau và hiểm nguy đang rình rập.