hắc dạ mị ảnh

Chương 7: Gió Lạnh Trên Đỉnh Vách Đá


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Vầng trăng treo lơ lửng giữa bầu trời, ánh sáng bạc trải dài trên vách đá cheo leo, nơi Dạ Trần và Lãnh Nguyệt tạm nghỉ sau trận chiến trong thung lũng. Gió lạnh thổi qua, mang theo hơi thở của rừng sâu, làm lay động mái tóc đen dài của Lãnh Nguyệt. Nàng ngồi tựa vào một tảng đá, ánh mắt xa xăm, như đang chìm vào những ký ức đau thương. Dạ Trần, vết thương trên ngực đã bớt đau nhờ thuốc của Thanh Vân, đứng canh chừng, lưỡi kiếm lóe sáng dưới ánh trăng. Hắn biết, Tứ Vương Gia sẽ không để họ yên; cuộc phục kích của Lưu Vân chỉ là khởi đầu cho một cơn bão lớn hơn.

Lãnh Nguyệt đứng dậy, áo lụa trắng phất phơ trong gió, để lộ vết thương băng bó trên vai. “Ngươi có bao giờ nghĩ đến việc từ bỏ tất cả, sống một đời bình yên?” Nàng hỏi, giọng nhẹ nhưng đầy trăn trở. Dạ Trần nhìn nàng, đôi mắt sắc lạnh giờ đây pha chút dịu dàng. “Một kẻ như ta, sinh ra trong máu và kiếm, không biết bình yên là gì,” hắn đáp, giọng trầm khàn. Nàng mỉm cười, tiến lại gần, ngón tay khẽ chạm vào vết sẹo cũ trên má hắn. “Vậy để ta dạy ngươi,” nàng thì thầm, hơi thở nóng rực phả vào mặt hắn, khiến tim hắn đập mạnh.

Khoảnh khắc ấy bị cắt ngang bởi tiếng động từ phía dưới vách đá. Thanh Vân, người vừa trở lại sau khi đưa mật thư giả, xuất hiện với vẻ mặt khẩn trương. “Tứ Vương Gia đã phái thêm một đội sát thủ từ Thiết Huyết Môn,” cô báo, tay nắm chặt chuôi kiếm. Dạ Trần và Lãnh Nguyệt trao đổi ánh mắt, không cần lời nói cũng hiểu phải hành động. Họ quyết định tiếp tục hành trình đến Phi Ưng Giáo, nhưng trước tiên phải vượt qua Vực Tử Thần – một con đường hiểm trở đầy cạm bẫy. Trên đường, họ phát hiện dấu vết của Tiểu Liên, cô gái từng phản bội Lãnh Nguyệt. Tiểu Liên, giờ đây bị Hắc Hổ Bang truy sát vì thất bại trong nhiệm vụ, đang trốn trong một hang đá gần đó.

Dạ Trần muốn bỏ mặc Tiểu Liên, nhưng Lãnh Nguyệt ngăn lại. “Cô ấy chỉ là nạn nhân của hoàn cảnh,” nàng nói, ánh mắt đầy thương cảm. Họ đưa Tiểu Liên đi cùng, dù Dạ Trần không tin tưởng. Trong đêm, khi cả nhóm dừng chân bên một con suối, Lãnh Nguyệt kéo Dạ Trần ra xa để nói chuyện riêng. Dưới ánh trăng, nàng cởi áo ngoài để kiểm tra vết thương, làn da trắng ngần lấp lánh trong ánh sáng bạc. “Ngươi không cần bảo vệ ta mọi lúc,” nàng nói, giọng trêu chọc nhưng ánh mắt đầy cảm xúc. Hắn tiến lại gần, tay chạm vào eo nàng, cảm giác nóng bỏng lan tỏa. “Ta không bảo vệ nàng vì nghĩa vụ,” hắn đáp, giọng khàn đặc, “mà vì ta không thể để nàng rời xa ta.”

Nụ hôn bùng nổ, sâu đậm và mãnh liệt, như thể cả hai muốn xua tan mọi nguy hiểm. Tay nàng siết chặt vai hắn, áo lụa trượt xuống, để lộ đường cong hoàn mỹ. Nhưng trước khi đi xa hơn, tiếng hét của Thanh Vân vang lên. Một nhóm sát thủ Thiết Huyết Môn, dẫn đầu bởi một cao thủ tên Huyền Thiết, tấn công. Trận chiến diễn ra khốc liệt, Dạ Trần và Lãnh Nguyệt phối hợp, kiếm pháp của họ như một vũ điệu chết chóc. Huyền Thiết sử dụng ám khí độc, khiến Lãnh Nguyệt suýt trúng đòn. Dạ Trần lao tới, dùng thân mình che chắn, khiến hắn trúng một mũi ám khí ở cánh tay. Máu chảy, nhưng hắn vẫn tung chiêu hạ gục Huyền Thiết. Lãnh Nguyệt ôm lấy hắn, nước mắt lăn dài. “Ngươi ngốc quá,” nàng thì thầm, tay run run băng bó vết thương cho hắn. Đêm ấy, họ ngồi bên nhau, hơi ấm từ nàng khiến hắn quên đi cơn đau, nhưng lòng hắn biết, con đường phía trước còn nhiều hiểm nguy.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.