Mưa tầm tã trút xuống, biến con đường núi thành một dòng sông lầy lội. Dạ Trần, Lãnh Nguyệt, và Thanh Vân dẫn Tiểu Liên băng qua rừng, hướng về Phi Ưng Giáo. Vết thương của Dạ Trần đã được Lãnh Nguyệt xử lý bằng thảo dược, nhưng chất độc từ ám khí của Huyền Thiết vẫn khiến hắn thỉnh thoảng choáng váng. Lãnh Nguyệt đi bên cạnh, ánh mắt lo lắng nhưng cố giấu bằng nụ cười. “Ngươi phải sống, thích khách,” nàng nói, giọng nửa đùa nửa nghiêm. “Ta chưa cho phép ngươi chết.” Dạ Trần cười khẽ, lần đầu tiên cảm thấy trái tim mình nhẹ nhàng hơn, dù nguy hiểm vẫn rình rập.
Tiểu Liên, dù được tha thứ, vẫn giữ vẻ mặt hoảng loạn. Cô kể rằng Hắc Hổ Bang, dưới sự chỉ huy của Hắc Phong, đã liên minh chặt chẽ với Tứ Vương Gia, và họ đang chuẩn bị một trận chiến lớn để tiêu diệt Lãnh Nguyệt Cung. “Ta không muốn phản bội cô,” Tiểu Liên nói, nước mắt hòa vào mưa. “Nhưng họ đe dọa gia đình ta.” Lãnh Nguyệt nắm tay cô, an ủi. “Ta hiểu. Nhưng từ giờ, ngươi phải chọn đứng về phía nào.” Dạ Trần nhìn cảnh ấy, lòng khẽ xao động. Hắn từng sống vì máu và kiếm, nhưng Lãnh Nguyệt đang dạy hắn về lòng bao dung.
Nhóm dừng chân tại một ngôi làng bỏ hoang để tránh mưa. Trong căn nhà gỗ cũ kỹ, Lãnh Nguyệt kiểm tra vết thương của Dạ Trần. Nàng cởi áo hắn, ngón tay lướt qua cơ thể rắn chắc, khiến hắn hít một hơi sâu. “Ngươi mạnh mẽ hơn ta tưởng,” nàng nói, ánh mắt lấp lánh. Hắn nắm tay nàng, kéo lại gần, hơi thở hòa quyện trong không gian ẩm ướt. “Và nàng nguy hiểm hơn ta từng nghĩ,” hắn đáp, giọng khàn đặc. Nàng cười, cúi xuống, môi chạm vào cổ hắn, để lại cảm giác bỏng rát. Nụ hôn sâu dần, tay nàng lướt xuống ngực hắn, áo lụa trượt khỏi vai nàng, để lộ làn da trắng ngần. Nhưng tiếng động từ bên ngoài cắt ngang. Thanh Vân lao vào, báo rằng một đội quân của Tứ Vương Gia đang tiến đến.
Trận chiến nổ ra giữa cơn mưa. Dạ Trần, dù còn yếu, tung kiếm pháp Hắc Vân, mỗi chiêu như cơn lốc đen. Lãnh Nguyệt, với kiếm pháp Phượng Vũ, phối hợp hoàn hảo, thân hình nàng như vũ điệu trong mưa. Tiểu Liên, muốn chuộc lỗi, bất ngờ lao ra chặn một nhát kiếm nhằm vào Lãnh Nguyệt, khiến cô ngã xuống, máu loang trong nước mưa. Dạ Trần và Lãnh Nguyệt hợp sức hạ gục kẻ địch, nhưng Tiểu Liên đã trút hơi thở cuối cùng. Lãnh Nguyệt quỳ bên cô, nước mắt hòa vào mưa. “Nàng đã chuộc lỗi,” nàng nói, giọng nghẹn ngào. Dạ Trần đỡ nàng đứng dậy, tay siết chặt tay nàng. “Ta thề, sẽ không để ai tổn thương nàng nữa,” hắn nói, ánh mắt kiên định.
Đêm đó, trong một hang đá gần làng, Lãnh Nguyệt tựa vào ngực Dạ Trần, hơi ấm của nàng xua tan cái lạnh của mưa. Nàng ngẩng lên, môi tìm môi hắn, nụ hôn mãnh liệt như muốn quên đi mọi đau thương. Hắn đáp lại, tay siết chặt eo nàng, nhưng rồi dừng lại, nhìn sâu vào mắt nàng. “Ta muốn nàng mãi mãi ở bên ta,” hắn nói. Nàng mỉm cười, tựa sát hơn. “Vậy hãy giữ lời, thích khách.” Họ nằm đó, trong hang đá, hơi ấm của nhau là điểm tựa duy nhất giữa cơn bão giang hồ.