Gió không còn thổi theo quy luật.
Từng cơn xoáy từ bầu trời rách nát lộn ngược chiều trọng lực, kéo mặt đất lên trời và nhấn trời xuống đất. Thành phố Chẩm Lộ – từng là một tổ hợp công nghệ cao với mạng liên kết ký ức bán nhân tạo – giờ biến thành một mê cung ký ức khổng lồ, nơi mọi thứ không còn tuân theo thực tại.
Người dân trở thành những “người mộng sống” – đi lại với đôi mắt mở to, không còn ký ức riêng mà bị nhồi nhét bằng những “đời sống mẫu” do HẮC DÃ tạo nên.
Tĩnh An đứng giữa quảng trường Thành Ủy – nơi từng là trung tâm điều phối trí tuệ ký ức quốc gia. Bây giờ, nó bị bẻ cong thành hình tháp xoắn, giữa không trung là một hạt nhân ký ức đen thẫm, quay như con mắt khổng lồ.
Nguyệt Lâm cắm thiết bị trụ giao thức xuống đất – giao thức Cổ Ký.
Nó bắt đầu tỏa ánh sáng tím, khởi động cơ chế định vị chiều thời gian lệch – lối đi duy nhất dẫn ngược về Điểm Nguồn.
— Một khi đi qua… sẽ không còn lối trở lại. – Cô nói, giọng run nhưng kiên định.
Tĩnh An không nói gì. Chỉ đặt tay lên trụ.
Cơ thể anh phát sáng.
Dấu ấn từng được HẮC DÃ để lại không biến mất, mà chuyển hóa thành vòng định vị dị thể, giúp anh tự do bước qua lớp ký ức biến dị mà không bị đồng hóa.
Duy chào anh bằng ánh mắt cộc cằn:
— Về được, tôi mua rượu. Không về… tôi vẫn mua, nhưng không chia.
Tĩnh An bật cười. Nụ cười hiếm hoi trong thế giới đang sụp đổ.
—
Ánh sáng bùng lên.
Mặt đất dưới chân anh nứt ra, mở thành khe ánh sáng bạc, và một lực hút cực mạnh cuốn cả cơ thể anh vào trong.
Cả thế giới vụt tắt.
Chỉ còn một âm thanh duy nhất:
“Chào mừng... kẻ kế thừa ký ức.”
—
Tĩnh An tỉnh lại.
Anh đứng trên một mặt phẳng không có ranh giới – một không gian trắng tuyệt đối, không bóng, không âm vang, không âm thanh nền.
Phía trước anh, một cửa sổ nhỏ lơ lửng, bên trong là hình ảnh: một bé trai đang bị ghim dây vào não, cấy ký ức cổ đại vào hệ thần kinh.
— Là tôi? – Anh thầm hỏi.
Không ai trả lời.
Một màn hình khác bật lên – một nhóm nhà khoa học mặc đồ bảo hộ, quanh họ là các lồng chứa thai nhi nhân tạo, mỗi lồng là một bản sao gien khác nhau mang tên:
“Ký Chủ – HẮC DÃ – Mẫu Alpha / Beta / Omega…”
Cái tên cuối cùng:
“Tĩnh An – Chủ thể Tái Đồng Hóa.”
Tĩnh An siết tay. Mắt đỏ ngầu.
—
Từ xa, một cầu thang bằng ký tự ánh sáng hiện ra, dẫn xuống vực sâu bên dưới – nơi gọi là Điểm Nguồn.
Tĩnh An bước xuống, từng bậc in lại vết máu đen như mực – máu của những kẻ từng đến đây... và không bao giờ rời đi.
Cuối cùng, anh đến một không gian hình cầu, chính giữa là quả tim khổng lồ treo lơ lửng – mạch máu tua tủa, mỗi nhịp đập phát ra hàng trăm hình ảnh chồng chéo: giết chóc, sinh nở, phản bội, chiến tranh, cầu nguyện, tận thế.
Và phía dưới quả tim, ngồi chờ sẵn… là HẮC DÃ.
Nhưng lần này, không còn mang hình dạng con người.
Hắn đã trở thành “Thể Ký Ức Nguyên Sơ” – một thực thể không có hình thể ổn định, luôn thay đổi: nửa người nửa ký ức, mắt là màn hình, tay là tiếng vọng, miệng là cổng dẫn.
— Mày đến rồi. – Giọng hắn vang như âm thanh trong giấc mơ.
Tĩnh An rút khẩu súng.
— Tao đến để xóa mày khỏi hệ thống nhớ nhân loại.
— Không thể. Mày không thể giết tao... vì tao là nền tảng của mày.
Cả không gian rung lên. HẮC DÃ mở rộng – như thể chính ký ức đang tự nuốt bản thân để sinh ra thực thể mới.
—
Tĩnh An lao tới.
Anh bắn. Không trúng – đạn xuyên qua lớp ký ức bị bẻ cong.
HẮC DÃ cười, phóng ra hàng trăm ảnh ký ức giả: người cha chết cháy, người mẹ phản bội, bản sao anh giết người hàng loạt… Tất cả tấn công vào ý thức Tĩnh An như virus.
Nhưng lần này, anh không bị lừa.
Anh bật hệ thần kinh phụ, truy xuất những ký ức tự tạo – anh chọn lấy ký ức mình tin, như neo neo thực tại, đập thẳng vào tầng ký ức giả.
HẮC DÃ gào lên.
— Mày muốn thay tao? Trở thành lõi nhớ? Mày không đủ mạnh! Mày sẽ phát điên! Sẽ quên chính mày là ai!
Tĩnh An gầm lớn:
— Tao không cần nhớ mình là ai! Chỉ cần tao nhớ mình chọn trở thành gì!
Anh lao thẳng vào trung tâm quả tim.
Tay anh bốc cháy ánh bạc. Toàn bộ dấu ấn cổ biến thành kết cấu lõi gốc mới, như một cây mạch khắc lên quả tim khổng lồ.
HẮC DÃ hét lên – bị ép lùi lại, vỡ dần từng lớp ký ức.
Cả không gian trắng chuyển thành màu xám – màu của sự định hình lại.
—
Trong khoảnh khắc cuối cùng, Tĩnh An nhìn thấy gương mặt mẹ mình – nụ cười nhẹ, không có máu, không có đau.
Anh mỉm cười.
“Tôi chọn là tôi.”
—
Ở thế giới thật, cả thành phố Chẩm Lộ sáng rực.
Tầng ký ức bị rút sạch, khe nứt trên trời đóng lại. Người dân ngã gục từng người, sau đó tỉnh dậy với ký ức nguyên thủy của chính mình – không còn bị gán ghép, không còn trộn lẫn.
Nguyệt Lâm ngước lên, nhìn điểm sáng cuối cùng tan biến trên bầu trời.
Duy cởi găng, quỳ xuống.
Diệp ôm đầu bật khóc.
—
Tĩnh An… không trở lại.
Chỉ còn một biểu tượng xoắn ánh bạc in nơi anh từng đứng – biểu tượng của người giữ ký ức.